Đêm nay dường như vô cùng dài, vô cùng sốt ruột… Đứng ngoài hành lang phòng cấp cứu ở bệnh viện, nhìn những nhân viên y tế đang bận rộn với sắc mặt nghiêm trọng cùng âm thanh đáng ghét của xe cấp cứu, anh đốt một điếu thuốc, rít mạnh một hơi.
“Chi Vũ, có phải anh có tâm sự gì không?” Người phụ nữ nằm trên giường yếu ớt hỏi.
Nguyễn Chi Vũ không trả lời cô ta, gió lạnh thổi thẳng qua. Có lẽ bởi vì đây là phòng cấp cứu của bệnh viện nên không khí cũng thoang thoảng mùi máu tươi.
Điều này khiến người khác cảm thấy bất an khó hiểu.
Anh không hoàn toàn thích hút thuốc, chỉ là tối nay, vô cùng phiền não.
Tay trái anh cầm điện thoại, màn hình điện thoại vẫn sáng, hiện lên một dãy số quen thuộc. Anh đã gọi tận chín cuộc nhưng vẫn không ai bắt máy.
Tay phải Nguyễn Chi Vũ siết chặt, sắc mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Anh bực bội tắt điện thoại đi.
“Người bệnh có nhóm máu RH hiếm… Bệnh viện không có…”
“Bảo ngân hàng máu tranh thủ đưa sang!”
“Vô dụng, bên đó cũng chỉ có 200ml. Người bệnh mất máu quá nhiều, không đủ…”
Nơi này là khoa cấp cứu của bệnh viện, tất cả những bệnh nhân đột ngột phát bệnh hoặc bệnh trở nặng đều được đẩy tới nơi này.
Trong lòng Nguyễn Chi Vũ rất sốt ruột. Trước nay anh luôn thờ ơ không quan tâm tới người ngoài, nhưng lần này không biết vì sao, có lẽ âm thanh bên ngoài quá lo lắng nên anh cũng bất giác quay người lại, nhìn vào phòng cấp cứu.
Rất nhiều bác sĩ và y tá đang nghiêm mặt, nhanh chóng bàn bạc phương án phẫu thuật.
“Hình như tôi có cùng nhóm máu với cô ấy, tôi cũng là AB Rh-, lấy máu tôi thử xem…” Một bóng dáng quen thuộc vội vàng chạy từ ngoài cửa phòng bệnh vào, dường như vô cùng lo lắng.
Nguyễn Chi Vũ cau mày, vội vàng bước vào phòng cấp cứu. Anh muốn nhìn rõ ai là người vừa mới đi ngang qua.
“Chi Vũ, em khát nước quá.” Lưu Oánh Oánh thấy anh muốn rời đi thì lập tức kêu một tiếng yếu ớt.
Anh thoáng dừng chân lại, quay đầu nhìn cô ta.
“Ấn chuông gọi y tá đi.”
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng đáp một câu rồi nhanh chóng bước đi như muốn đuổi kịp bóng người đó.
Lưu Oánh Oánh nghe thấy âm thanh lạnh lùng của anh, thấy anh cứ vậy mà bước đi thì sắc mặt bỗng trở nên phức tạp.
Lưu Oánh Oánh siết chặt tay phải, bỗng nhiên đấm mạnh xuống giường một cái: “Chi Vũ, anh đi đâu vậy? Tối nay anh có thể ở lại với em được không, tay em đau quá…” Cô ta nhìn theo bóng lưng anh mà hét lớn.
Đáng tiếc, không ai thấy được bộ dáng ốm yếu, bệnh tật này của cô ta. Người đàn ông đó đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Anh ấy vội vàng đi đâu vậy?” Lưu Oánh Oánh nhìn cửa phòng bệnh, trong lòng đột nhiên thấy bất an.
Nguyễn Chi Vũ bước nhanh ra ngoài. Sau đó, ngay khúc ngoặt ở hành lang, anh đã để mất dấu người kia.
“Triệu Dịch Kiệt?” Anh dừng bước, ánh mắt hoài nghi đảo một vòng khắp hành lang của bệnh viện.
Vì sao người em họ đó của anh lại xuất hiện ở khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố C…
Mỗi lần gặp Triệu Dịch Kiệt, kiểu gì anh cũng sẽ nhớ tới cuộc hôn nhân ba năm của anh ta và Trần Tử Huyên. Mà từ khi Trần Tử Huyên nhảy sông xong được anh cứu, Triệu Dịch Kiệt lại luôn cứ bám lấy cô.1
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ vô cùng khó coi. Anh lấy điện thoại di động ra, muốn khởi động điện thoại lại. Anh cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, gọi điện thoại lại cho Trần Tử Huyên.
Thế nhưng, kết quả vẫn như cũ.
… Không một ai bắt máy.
“Không nhận điện thoại của tôi!” Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ tối sầm lại, mím môi hừ lạnh một tiếng.
Anh đột nhiên nhớ tới lần trước, lúc anh đang ở câu lạc bộ thì đột nhiên nhận được tin báo đã mất liên lạc với Trần Tử Huyên bên Diễm Hỏa. Một lần khác, anh đua xe vừa gọi cho cô, mười hai cuộc gọi nhỡ, cô không hề bắt máy!
Nguyễn Chi Vũ nhìn ra màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, siết chặt điện thoại trong tay.
“Cậu đến khách sạn Quân Lâm xem rốt cuộc cô ấy đang làm cái gì!”
Cuối cùng, anh gọi cho Lê Hướng Bắc một cú điện thoại, giọng nói lạnh lùng kia giống như sắp bùng nổ đến nơi.
Lê Hướng Bắc nhận điện thoại của anh, trước tiên là ngây ra một lát rồi mới phản ứng lại được từ “cô ấy' trong lời Nguyễn Chi Vũ là đang chỉ Trần Tử Huyên.
“Trần Tử Huyên sao nữa vậy?” Nghe thấy giọng điệu này, dường như tâm trạng của anh đang rất tệ.
Sắc mặt lạnh lẽo của Nguyễn Chi Vũ phản chiếu qua cửa kính bệnh viện, anh lạnh giọng thúc giục: “Bây giờ đi ngay đi!”
“Trước đó tôi đã gọi điện thoại cho Trần Tử Huyên, điện thoại luôn báo đường dây bận. Lần này cô ấy tới thành phố C, ngoại trừ thăm bà cụ Trần ra thì giống như còn gặp vài người khác…” Lê Hướng Bắc vừa nói vừa cầm chìa khóa xe lên: “Bây giờ tôi sẽ lái xe sang đó.”
Lê Hướng Bắc nghĩ nghĩ, nhịn không được mà hỏi một câu: “Chi Vũ, bây giờ cậu đang ở đâu? Không đi sang khách sạn Quân Lâm tìm cô ấy sang?”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp, anh không trả lời anh ta mà lại cúp điện thoại.
Lê Hướng Bắc thấy mình bị cúp máy thì buồn bực nhún nhún vai: “Làm trò gì mà khó chịu vậy?”
Rõ ràng là quan tâm cô nhưng lại không tự mình đi thăm.
Có điều Lê Hướng Bắc lại nhớ đến chuyện lần trước ở Diệm Hỏa, lần trước Nguyễn Chi Vũ vội vàng chạy sang tìm cô, kết quả… anh mắt cô một trận, hai người chiến tranh lạnh.
Mười hai giờ đêm tới mười hai giờ ba mươi phút.
Nửa tiếng không thể nói là dài, thế nhưng Nguyễn Chi Vũ đã đứng ngay hành lang bệnh viện suốt khoảng thời gian đó, anh đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Lúc Lê Hướng Bắc đến khách sạn đã khoảng một giờ sáng, mà khoảng cách giữa bệnh viện với khách sạn Quân Lâm lại gần hơn một chút, ước chừng chỉ cần 20 phút đã đến.
Nguyễn Chi Vũ đi thẳng về thang máy, khóe môi nhếch lên tự giễu, thật sự không biết bản thân đang vội cái gì.
Cô không nhận điện thoại của anh, chỉ một việc nhỏ như thế, sao anh phải tức giận cơ chứ?
Trước giờ anh luôn là một người vô tâm, nhưng gần đây anh càng lúc càng mất kiểm soát, rất dễ cáu gắt. Mỗi lần có chuyện gì liên quan đến cô, anh đều không thể kiểm soát được bản thân.
Tức giận… thật ra cũng chỉ có một nguyên nhân để giải thích, là để ý.
Anh thò tay phải vào túi quần, cầm chìa khóa xe lên, sau đó sải bước về thang máy. Lúc đó, ánh mắt anh lơ đãng liếc nhìn dãy phòng bên trái, một bóng người quen thuộc khiến anh dừng bước lại.
Triệu Dịch Kiệt…
Nếu như chỉ là người em họ này thôi thì anh cũng chẳng tính trong lòng, mà là…
“Các người đang làm gì vậy!”
Nguyễn Chi Vũ đẩy bật cửa ra, giận dữ hét vào mặt phía cặp nam nữ đang ngồi ở giường bệnh đối diện.
“Cậu cút ngay cho tôi…” Nguyễn Chi Vũ giống như một con sư tử bị chọc giận, khiêu khích ranh giới cuối cùng.
Anh nổi giận đùng đùng sải bước về phía trước, tay phải nắm lấy tay Triệu Dịch Kiệt, hung ác hất mạnh về phía sau. Triệu Dịch Kiệt không kịp chuẩn bị nên bị bất thăng bằng.
Triệu Dịch Kiệt va vào xe đẩy dụng cụ của bệnh viện, những dụng cụ kim loại binh binh bang bang rớt xuống. Anh ta cũng chật vật ngã xuống, đau đến mức hừ một tiếng.
“Anh làm gì vậy?” Người phụ nữ trên giường giống như vừa tỉnh dậy.
Trần Tử Huyên khàn khàn hét vào mặt Nguyễn Chi Vũ: “Người nên đi ra ngoài là anh. Anh cút ra ngoài cho tôi, cút đi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tôi đi ra ngoài, sau đó để cho hai người làm những chuyện không thể lộ ra ánh sáng sao! Trần Tử Huyên, cô thật đê tiện!” Nguyễn Chi Vũ giận dữ liếc cô, vô cùng tức giận.
Đê tiện…
“Ra ngoài, Nguyễn Chi Vũ, anh lập tức đi ra ngoài…” Cô giống như bị cái gì đó kích thích, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng không vững.
Cô nghiêng người, run rẩy cầm lấy bình nước nóng ngay giường bệnh, hung ác quăng về phía anh.
“Cút! Anh cút ra ngoài cho tôi…”
“Tôi không cần anh! Tôi không cần anh giúp! Anh và cô Lưu biến mất cho tôi, biến khuất mắt tôi!”
Cô không kiềm được mà thét lên.
Ấm nước nóng rơi xuống sàn, lớp kính bị nứt ra, mảnh thủy tinh văng khắp nơi. Trong phòng bệnh đọng lại một vũng nước, nhìn vô cùng lộn xộn.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của cô. Dường như lúc này, anh mới chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô, còn có ánh mắt trống rỗng lộ rõ hận ý.
Quần Nguyễn Chi Vũ bị dính nước nóng, thế nhưng anh không để ý. Anh bước lên một bước, muốn tới gần cô hơn: “Trần Tử Huyên, cô làm sao…”
“Ra ngoài!”
Triệu Dịch Kiệt đứng dậy, lập tức kéo anh ra ngoài, dường như sợ cô bị kích thích.
“Buông ra…”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp. Hai người đàn ông vừa đi ra khỏi phòng bệnh, anh đột ngột hất tay Triệu Dịch Kiệt.
Vừa rồi anh nhìn thấy Triệu Dịch Kiệt cúi đầu xuống, xích lại gần cô, lặng lẽ hôn cô một cái…
“Tôi đã nói với cậu, cô ấy là chị dâu của cậu!” Nguyễn Chi Vũ cảnh cáo anh với ánh mắt tàn nhẫn. Anh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt: “Cậu tốt nhất đừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi.”
“Rốt cuộc Trần Tử Huyên bị gì, vì sao cô ấy lại ở bệnh viện…” Anh điều chỉnh âm thanh, vội vàng truy hỏi.
“A…”
Triệu Dịch Kiệt chưa kịp giải thích, Trần Tử Huyên trong phòng bệnh giống như thứ gì dọa, cảm xúc vô cùng không ổn định. Cô hoảng sợ gào lên trong nghẹn ngào.
Triệu Dịch Kiệt lo lắng, trầm giọng hỏi: “Nguyễn Chi Vũ, nếu như anh muốn cô ấy sống tốt một chút thì đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.” Anh ta vừa nói vừa nhanh chóng đi vào.
“Tử Huyên, không sao. Ở đây là bệnh viện, không có chuyện gì cả…” Triệu Dịch Kiệt nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Nguyễn Chi Vũ đứng ngoài phòng bệnh với vẻ mặt cứng đờ.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng bước vào, bọn họ lật bệnh án ra, còn có bình thuốc lớn nhỏ đủ loại, sắc mặt vô cùng lo lắng…
“Chi Vũ! Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lê Hướng Bắc đột nhiên gọi điện thoại đến khiến anh hoàn hồn lại. Giọng điệu của anh ta vô cùng gấp gáp: “Trần Tử Huyên xảy ra chuyện…” Anh ta hét về phía điểm thoại.
“Người trong khách sạn nói, bốn tiếng trước, Trần Tử Huyên hôn mê trong phòng riêng, trong đó còn có một vũng máu lớn. Lúc đó cô ấy đã bất tỉnh, không rõ tình huống cụ thể, nhưng mà nghe nói cô ấy được người dân xung quanh đưa đến bệnh viện…”
Một vũng máu lớn…
Nguyễn Chi Vũ đứng lặng người ngoài cửa phòng bệnh, tay trái cầm điện thoại nghe Lê Hướng Bắc bên kia báo cáo từng chuyện
Đôi mắt anh tối sầm lại, ánh mắt dán chặt vào giường bệnh.
Gương mặt trắng bệch yếu ớt của cô, cơ thể gầy yếu được bao bọc bởi lớp chăn màu trắng nhưng vẫn run rẩy, giống như bị kinh hãi quá độ. Bộ dạng quật cường cố gắng nén nước mắt của cô khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Nguyễn Chi Vũ bất giác bước lên phía trước, thế nhưng đầu bên kia điện thoại, Lê Hướng Bắc hít sâu một tiếng rồi trầm giọng nói:
“Nhân viên phục vụ trong khách sạn bảo, Trần Tử Huyên vẫn luôn đợi cậu…”
Cô chờ anh, chỉ là, lại chờ không được mà thôi.