Bảy giờ tối, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, mà Trần Tử Huyên lại bị đẩy ra khỏi phòng bếp.
Tiểu Duy nghiêm túc cảnh giác cô: “Không có việc gì thì đứng có đi vào.”
Trần Tử Huyên rất phiền muộn, đây rõ ràng là nhà cô mà.
“Có một số người ấy mà, cả ngày không giúp được cái gì cả.“ Cậu chủ Lê đang ngồi ở phòng khách lập tức cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Tử Huyên không quan tâm đến anh ta, ngược lại rất tò mò lại gần cửa phòng bếp, rất nghiêm túc quan sát một lớn một nhỏ ở bên trong, Chu Tiểu Duy đang xào thịt bò với ớt chuông, tên nhóc Bùi Ức kia rất ra dáng đưa nước tương cho cô ấy.
Càng ngày càng cảm thấy rất kỳ lạ, quay đầu liếc nhìn Lê Hướng Bắc hay ăn lười làm đang ngồi trên ghế sô pha.
“Này, sao con trai của Bùi Hạo Nhiên cứ dính lấy Tiểu Duy vậy?”
Lê Hướng Bắc bị cô hỏi một câu, nhường mày, biểu tình có chút kỳ quái.
Sự việc này bắt nguồn từ mấy ngày trước đêm giáng sinh.
Hôm đó anh ta dẫn Bùi Ức đuổi đến thành phố C tìm người, kết quả là mọi người ăn bữa giáng sinh ở một nhà hàng ăn nhanh bên đường cao tốc.
Sau đó anh ta miệng tiện nói một chút việc về anh trai của Bùi Hạo Nhiên.
[Đây là bức chân dung của cả nhà họ Bùi.]
Lúc đó, sau khi mọi người đã ăn uống no nê, Bùi Hạo Nhiên dẫn Bùi Ức đi vệ sinh. Anh ta nhìn thấy ví tiền của Bùi Hạo Nhiên rơi trên bàn, anh ta lập tức mở bức ảnh trong ví ra cho Chu Tiểu Duy xem.
Khi Chu Tiểu Duy nhìn thấy một người đàn ông trong bức ảnh có nét giống Bùi Hạo Nhiên, rất ngạc nhiên: “Tôi ở nhà họ Bùi chưa bao giờ nhìn thấy anh trai anh ta, hai vị nhà họ Bùi cũng chưa từng nhắc đến.”
[Anh trai của Bùi Hạo Nhiên đã bất ngờ ra đi, lúc đó bọn họ rất đau buồn.]
[Đã xảy ra chuyện gì?]
Có lẽ do Chu Tiểu Duy xui xẻo, cô ấy vừa hỏi xong, sắc mặt Bùi Hạo Nhiên tràn đấy u ám đã bước đến, cướp lại chiếc ví, sau đó chế nhạo dạy dỗ cô ấy một hồi.
[Cô Chu, tôi cảm thấy việc nhà họ Bùi chúng tôi, cô không có tư cách để biết quá nhiều.]
Trong nhà hàng ăn nhanh có rất nhiều người, Bùi Hạo Nhiên hiếm khi có thái độ dạy dỗ người khác. Chu Tiểu Duy vô tội bị mắng, nhưng cô ấy cúi thấp đầu, không hề phản bác một câu.
Cuối cùng bọn họ quay trở lại trong xe, dọc đường đi mọi người đều biết điều không nói gì.
Chu Tiểu Duy xuống xe trước, lúc đó cô ấy cười rất miễn cưỡng, có lẽ do thật sự buồn, nói một câu: “Chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình, chúc mọi người có một cuộc sống hạnh phúc.”
Sau đó cô ấy liền trở về nhà mình.
Thực ra có ý nghĩa là, ai cũng có việc bận riêng, sau này không có việc gì thì đừng có mà liên lạc.
Để lại trong xe biểu tình kỳ quặc của hai cha con nhà họ Bùi, Bùi Ức phàn nàn bố mình quá đáng rồi, muốn bố đi xin lỗi, kết quả tên Bùi Hạo Nhiên kia thu dọn đồ đạc về nhà.
[Đã bao nhiêu năm rồi, Bùi Ức đã sáu tuổi rồi, ngay cả bố mẹ cậu cũng đã buông xuống rồi, sao cậu còn không buông được chứ?]
[Cậu định cả đời sau này đều sống trong mơ hồ sao, rất khó để gặp được một người mà mình thích, sao lại không đủ dũng khí để theo đuổi hạnh phúc chứ?] Lê Hướng Bắc khuyên anh ta.
Nhưng Bùi Hạo Nhiên chỉ trầm mặc rồi thấp giọng nói một câu: [Tôi không xứng đáng được hạnh phúc.]
“Không xứng đáng được hạnh phúc? Thật sự có thể khống chế được mình sao?” Lê Hướng Bắc vừa nghĩ lại vừa lẩm bẩm.
“Anh đang lẩm bẩm cái gì đấy?”
Trần Tử Huyên bước đến, nhìn Lê Hướng Bắc trầm ngâm suy nghĩ, liền đoán ra rồi hỏi một câu: “Này, tôi hỏi anh đấy, sao con trai của Bùi Hạo Nhiên cứ dính lấy Tiểu Duy vậy? Có phải Bùi Hạo Nhiên làm việc gì có lỗi với Tiểu Duy không?”
Lê Hướng Bắc hồi thần, ngẩng đầu, hừ một tiếng, nhìn cô.
“Trần Tử Huyên, cô đừng lại gần tôi!”
Cậu chủ Lê bộc phát lòng dạ hẹp hòi, bổ sung một câu: “Cách xa tôi một chút, đừng có nói chuyện với tôi.”
Sắc mặt Trần Tử Huyên đen xì, chuẩn bị phát hỏa, vì có Bùi Ức nên cô mới nhịn không đánh người.
Bên phía phòng bếp, không có Trần Tử Huyên gây rối, Chu Tiểu Duy đã nhanh chóng nấu xong bữa tối.
Bạn nhỏ Bùi Ức rất ngoan ngoãn giúp cô ấy sắp xếp bát đũa, Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc chỉ như hai con sâu gạo ngồi ở chỗ đợi sẵn, một bàn ăn của gia đình bình thường, năm món ăn một món canh, rất thơm ngon đẹp mắt.
Chu Tiểu Duy múc cho bọn họ một bát canh gà hầm trước: “Uống nửa bát canh trước, rồi ăn cơm. Mùa đông rất thích hợp uống cái này.”
Bùi Ức cầm thìa nhỏ trong tay, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trần Tử Huyên đang ngồi trên bàn ăn nhà mình nên căn bản không hề cố kỵ lễ nghi gì: “Mình muốn bát to!”
Cô bưng bát, điên cuồng ăn uống.
“Sau này tôi tìm vợ, cũng muốn tìm một người hiền lành khéo tay.” Lê Hướng Bắc cũng tán thưởng một tiếng, quay đầu nhìn Trần Tử Huyên ngồi bên cạnh, gương mặt sửng sốt.
“Trần Tử Huyên, trước kia cô ở nhà họ Nguyễn, đừng nói với tôi, cô cũng ăn như thế này đấy nhé.”
“Không liên quan gì đến anh.”
Trần Tử Huyên không thích người khác nhắc đến mấy chữ “nhà họ Nguyễn” này, trừng anh ta: “Những món dân dã này không thể vào bụng anh được, anh nên sang một bên ngồi giải nhiệt đi, chúng tôi ăn là được rồi.”
Lê Hướng Bắc bảo vệ thức ăn, đưa tay ra ngăn cô cướp mất, kết quả động vào vết thương trên vai. Đau đến nỗi sắc mặt anh ta đổi xanh đổi trắng.
“Lê Hướng Bắc, vai của anh thế nào rồi?”
Chu Tiểu Duy thấy anh ta thật sự rất đau, đến cả đũa cũng không cầm được, quan tâm hỏi một câu: “Vừa rồi anh chưa bôi lọ thuốc mỡ trong hộp thuốc y tế à, cái đó rất có tác dụng đấy.”
“Thuốc mỡ quá thối, không bôi.” Bùi Ức lập tức bán đứng Lê Hướng Bắc.
Lúc này Lê Hướng Bắc muốn mắng người cũng không còn sức nữa, tay trái ôm lấy vai phải, gương mặt anh tuấn cố gắng nhịn đau, sống chết cũng không kêu một tiếng.
“Thật là vô dụng.”
Trần Tử Huyên đứng dậy, làm động tác đỡ anh ta, tiện thể mỉa mai một câu: “Một người đàn ông to lớn mà còn yểu điệu như vậy.”
“Là do ai hại hả!”
Lê Hướng Bắc ngẩng đầu lên, chửi một tiếng, trên trán còn có chút mồ hôi lạnh, xem ra là thật sự rất đau.
Trần Tử Huyên cảm thấy khó xử: “Đi bệnh viện nhé.”
“Không đi.”
Trần Tử Huyên âm u hỏi một câu: “Không đi đúng không?”
“Tôi nói không đi là không đi.”
Lê Hướng Bắc rất có cốt khí, một phút sau, Bùi Ức và Chu Tiểu Duy đang ngồi một bên uống canh, sau đó bọn họ nhìn thấy Trần Tử Huyên hung dữ kéo cổ áo cậu chủ Lê, kéo một phát đến ghế sô pha, sau đó lao đến trước mặt anh ta, mở cổ áo anh ta ra.
“Cô, cô…“
Lê Hướng Bắc kinh ngạc, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt đang giơ tay đặt trên người mình.
Đây xem như là đang bất lịch sự với đàn ông đấy. Thân thể Lê Hướng Bắc cứng lại, cho đến khi Trần Tử Huyên cầm lọ thuốc mỡ ấn lên vai bầm tím của Lê Hướng Bắc.
Tất cả mọi dây thần kinh đau đớn của anh ta bộc phát.
“A” Giết người, xem mạng người như cỏ rác mà.
“Trần Tử Huyên chết tiệt! A… Cô, cô dừng tay cho tôi. Aaa.”
Lê Hướng Bắc đau đớn hét lên, Trần Tử Huyên càng nghe càng mất kiên nhẫn, càng dùng lực bôi thuốc mỡ lên vai Lê Hướng Bắc. Bùi Ức và Chu Tiểu Duy nhìn nhau, nội tâm biểu thị vô cùng thương cảm.
“Cô, cô đợi đấy cho tôi!”
Sau một hồi đau khổ, toàn thân Lê Hướng Bắc ướt đẫm mồ hôi, ngay cả cổ áo sơ mi cũng ướt hơn nửa, thở phì phò, mất đi nửa cái mạng, không còn sức mắng người.
“Đau như vậy sao?”
Trần Tử Huyên thu dọn hòm thuốc, quay người lại trừng anh ta: “Đường Duật cũng chưa bao giờ gào thét như anh cả, mấy vết bầm tím này sau khi bôi xong rất nhanh sẽ khỏi, thật sự là phiền phức mà.”
Lê Hướng Bắc bị cô dạy dỗ đến nỗi không biết phản bác lại như thế nào, không còn sức nữa. Bùi Ức rất ngoan ngoãn mang cho anh ta nửa cốc nước ấm.
Chu Tiểu Duy ngược lại rất tò mò: “Trần Tử Huyên, lúc trước cậu thường bôi thuốc cho Đường Duật sao?”
“Lúc nhỏ cậu ta ở nhà họ Đường thường xuyên bị thương.”
Trần Tử Huyên không để ý lắm nói với bọn họ, Đường Duật không có bạn bè, càng không có người đưa anh ta đi bệnh viện, vết thương của anh ta đều do cô xử lý.
Lê Hướng Bắc uống nửa cốc nước ấm, dần dần có sức: “Vậy có phải bây giờ cô nên kiêng kị một chút không, các người đã không còn là lúc nhỏ nữa rồi.”
Cởi quần áo của đàn ông, thế mà cô cũng có thể làm được.
“Bớt nói đi.” Trần Tử Huyên liếc anh ta một cái.
“Quen rồi, hơn nữa Đường Duật rất dính người.”
Chu Tiểu Duy ngạc nhiên: “Đường Duật không thể nào quá dính người chứ?”
Trần Tử Huyên trầm mặc một lát, sắc mặt có chút kỳ quái, giống như đang thở dài, lại càng giống như đang bất lực.
“Là do mấy người chưa nhìn thấy cậu ta lúc bị sốt cao thôi.”