“Anh rất thích chị dâu nhỉ…”
“Đúng vậy, nên Chi Nghiên nhất định phải cẩn thận một chút, đừng chọc chị dâu không vui nhé… Bằng không anh em sẽ nổi giận.”
Sau bữa trưa, ngày nghỉ cuối tuần mọi người đều hơi lười biếng, nên nhàn nhã đi dạo ở vườn hoa phía sau nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên cầm cần câu cá hứng thú đi câu cá ở trong hồ, rồi thoáng nhìn thấy hình như hai người phụ nữ đang trò chuyện cực kỳ thân mật ở chòi nghỉ mát.
Cô không biết Hạ Vân Lệ và Nguyễn Chi Nghiên đang tán gẫu chuyện gì, mà chỉ cảm thấy lúc Nguyễn Chi Nghiên ngoái đầu nhìn lại bên này thì ánh mắt có hơi kỳ lạ.
Trần Tử Huyên không có ấn tượng gì với Nguyễn Chi Nghiên, cô chỉ cảm thấy cô ta rất hướng nội, cô vốn định xúc tiến chút tình cảm, nhưng bọn họ đều nói cô quá ngang ngược, nên không cho phép cô hù dọa Nguyễn Chi Nghiên.
Trần Tử Huyên rất buồn bực, sao cô lại dọa cô ta chứ?
Trước đây Đường Duật cũng rất tự kỷ, tại sao lại như vậy chứ?
Cô ném mồi câu cá ở trong tay xuống hồ, mấy con cá tràn đầy sức sống nhảy lên mặt nước để cướp đồ ăn, tạo ra chút bọt nước và sóng lăn tăn, Trần Tử Huyên cảm thấy rất thú vị, nên sáng mắt, rồi xấu xa ném mồi câu cá vào góc khác.
Cô nham hiểm nghĩ, nhìn người khác mệt gần chết thật sự rất sảng khoái.
Trần Tử Huyên rất trẻ con, cô thò đầu duỗi chiếc cổ trắng nõn, rồi híp mắt nhìn xuống hồ, khóe miệng nở nụ cười như gian thần, chọc đám cá này đến mức tự chơi rồi tự vui.
“Một mình em có thể chơi cả ngày…”
Phía sau thoáng truyền tới giọng nói quen thuộc nhưng trầm thấp đó, Trần Tử Huyên sửng sốt, rồi quay đầu lại thì thấy Nguyễn Chi Vũ đang đi về phía của cô, mặt cô từ từ đỏ lên, có lẽ là vì ánh nắng buổi chiều, hoặc gương mặt cười như không cười của Nguyễn Chi Vũ.
Ánh mắt này đã khiến tim cô hơi loạn nhịp.
Trần Tử Huyên vô thức nhấc chân tới gần anh, nhưng chiếc hồ này không có hàng rào bảo vệ, cộng thêm dưới chân đều là đá cuội tròn trịa to nhỏ, nên cô trượt chân, cả người lảo đảo.
Bóng dáng ở trước mặt sửng sốt, anh vội chạy tới ngay lập tức, Trần Tử Huyên cũng không yếu ớt như thế, cô đứng thẳng người lại rồi xua tay nói: “Không sao, không sao.”
“Em đi đứng nghiêm túc lại đi!” Nguyễn Chi Vũ đứng trước mặt cô, rồi trầm mặt quan sát cô.
Cách dạy bảo cô của Nguyễn Chi Vũ rất đặc biệt, ví dụ như đi đứng nghiêm túc, nghiêm túc ăn cơm… Như thể lúc nào anh cũng phải nhìn chằm chằm cô.
“Nguyễn Chi Vũ, anh đừng có mà suốt ngày cho rằng em chỉ biết ẩu thả, thật ra em cảm thấy mình rất có tác dụng đấy…”
Cô còn không biết xấu hổ nói mình có tác dụng.
Nguyễn Chi Vũ thật sự bị cô chọc tức rồi, anh dìu cô, rồi cụp mắt nhìn gò má hơi ửng đỏ của cô, định tiếp tục dạy bảo cô nhưng lại không nhịn được muốn cười.
“Em đừng tới gần hồ quá.”
Trần Tử Huyên bị anh nhìn đến mức chột dạ, nên thành thật gật đầu đáp: “Vâng.”
Lê Hướng Bắc đang ung dung đi tới từ phía sau, ánh mắt tràn ngập vẻ hóng hớt, rồi nở nụ cười mờ ám với bọn họ, cảm thấy cặp vợ chồng bất lương này cũng rất đáng yêu.
Đúng lúc ông cụ Nguyễn đang đi qua hành lang uốn khúc này, nên quay đầu nhìn lại từ phía xa xa.
Ai đang nhìn chằm chằm mình thế?
Không biết có phải là do cô đa nghi hay không, Trần Tử Huyên bỗng trở nên cảnh giác theo bản năng, sắc mặt cô nghiêm nghị, rồi híp mắt nhìn xung quanh.
“Em đang nhìn gì thế?”
“Không, không có gì…” Đối mặt với câu hỏi của Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh, cô cũng không nói ra được nguyên nhân.
Gần đây cô luôn cảm thấy có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chòng chọc…
Nguyễn Chi Vũ thấy cô hơi nghiêm mặt ngẫm nghĩ điều gì đó thì định hỏi thêm một câu, nhưng đúng lúc này, điện thoại anh bỗng đổ chuông, là phó tổng giám đốc tập đoàn gọi tới, anh nghĩ là có chuyện khẩn cấp rồi.
Vì thế anh đã buông cô ra, rồi xoay người đi qua một bên, lúc này mới nhấn nút nghe máy: “Chuyện gì thế?”
Chuyện liên quan đến tập đoàn và những công việc rườm rà, Nguyễn Chi Vũ đều vô thức không để cho cô tiếp xúc, anh từng nói cô không phải là cấp dưới của anh, nên không cần phải biết.
Bởi vì con người càng lớn càng biết nhiều nên mới có nhiều muộn phiền như thế.
Anh từng nói không muốn cho cô biết quá nhiều, mạnh mẽ lại độc tài chuyên chế là phương thức đặc biệt mà Nguyễn Chi Vũ bảo vệ một người.
Trần Tử Huyên nhìn góc nghiêng điển trai của anh, tim cứ đập liên hồi.
Cô lặng lẽ đứng bên cạnh, không đi tới làm phiền, cô không hiểu Nguyễn Chi Vũ đang nói về nội dung gì với đối phương ở trong điện thoại, nhưng hình như giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ hơi giận dữ.
Ai đã chọc giận anh thế?
Lê Hướng Bắc vốn đứng hóng hớt ở gần đó, hình như Hạ Vân Lệ ở chòi nghỉ mát bên kia cũng nhận được tin gì đó, nên vội vàng đi về phía họ.
“Sao thế?” Lê Hướng Bắc cũng rảnh rỗi mà nhíu mày hỏi.
“Mạc Cao từ chối tiền đầu tư của tập đoàn IP&G rồi.”
Vẻ mặt Hạ Vân Lệ ngạc nhiên, rồi hơi mỉa mai, không ngờ ông ta lại từ chối tiền đầu tư của tập đoàn IP&G, là vì gặp khó khăn về tiền hay ông ta có ý đồ riêng.
“Đầu óc Mạc Cao bị úng nước rồi.” Lê Hướng Bắc cũng không nhịn được châm chọc.
Nửa năm gần đây, mấy hạng mục mới của Mạc Cao đều tạo ra thành tích khiến giới thương mại thán phục, tuần trước ông ta chính thức công khai một hạng mục mới, liên quan đến nguồn năng lượng mới, mọi người đều biết nguồn năng lượng mới này không dễ làm, vừa bỏ ra số vốn lớn lại chậm hoàn vốn, nhưng danh tiếng của Mạc Cao đang tăng cao, mọi người đều âm thầm nghe ngóng Mạc Cao đã đặt số vốn lớn, nên các doanh nghiệp cũng tò mò huy động vốn để thử.
Không ngờ ông ta lại từ chối tập đoàn IP&G với thực lực đầu tư mạnh nhất, bọn họ thật sự không biết ông ta đang nghĩ gì nữa.
Hạ Vân Lệ là quản lý cao cấp không phải chỉ cho có, cô ta nhanh chóng cảm nhận được điều bất ổn: “Lần trước Chi Vũ bảo chúng ta tra kỹ toàn bộ hạng mục đầu tư của Mạc Cao, nhất là danh sách đối tác hợp tác với Mạc Cao…”
Dứt lời, cô ta ngừng một lát, rồi nhìn thẳng vào Lê Hướng Bắc nói: “Hướng Bắc, anh hãy nói thật đi, có phải Chi Vũ có hiềm khích cá nhân gì với Mạc Cao đúng không?”
“Chẳng tra được cái đếch gì.”
Lê Hướng Bắc sa sầm mặt, hơi bực bội, lần trước Nguyễn Chi Vũ nổi trận lôi đình ở văn phòng, bảo cấp dưới đi tìm hiểu nội tình của Mạc Cao, nhưng chẳng tra được gì, tất cả số liệu đều rất bình thường.1
Cho dù Lê Hướng Bắc không nói thì Hạ Vân Lệ cũng có thể cảm nhận được điều khác thường: “Rõ ràng Mạc Cao không muốn cho Chi Vũ đầu tư vào hạng mục mới của ông ta, chắc chắn trong chuyện này có vấn đề…”
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện thì bên này Nguyễn Chi Vũ đã cúp điện thoại.
Lê Hướng Bắc và Hạ Vân Lệ liếc nhìn nhau, rồi do dự có nên đi tới nói chút gì không, quả thật có rất nhiều chuyện không cần bọn họ lên tiếng thì Nguyễn Chi Vũ cũng biết rõ hơn bọn họ.
“Lúc nãy em nhìn xung quanh là phát hiện ra điều gì thế?”
Nguyễn Chi Vũ cất điện thoại, như thể những việc công ban nãy đã được giải quyết ổn thỏa, anh xoay người lại nhìn Trần Tử Huyên ở phía sau, ngược lại rất bình tĩnh dò hỏi chuyện khác.
Trần Tử Huyên bị anh hỏi đến mức không kịp phản ứng: “Không có gì.”
“Nếu em có chuyện gì thì cứ việc đi tìm mấy người quản gia.” Nghe cô nói như thế, Nguyễn Chi Vũ cũng không để tâm cho lắm, anh dịu dàng nhìn cô mặc đầm bầu rộng rãi thoải mái, phần bụng nhô lên mang thai con của anh.
“Tối nay anh sẽ không về nhà ăn tối, nên em hãy đi ngủ sớm một chút.”
Anh rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô, đôi môi hơi lạnh lẽo khẽ hôn lên trán cô, rồi trầm giọng căn dặn một câu.
“Vâng.” Lúc Trần Tử Huyên hoàn hồn lại thì mặt mày đã đỏ bừng.
Nguyễn Chi Vũ không phải là người đàn ông tình cảm miên man gì đó, cũng không nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, nên nói xong một câu đã rất dứt khoát sải bước đi ra cửa chính nhà họ Nguyễn.
Vệ sĩ hành động nhanh nhẹn đi lấy xe ở gara, Lê Hướng Bắc và Hạ Vân Lệ cũng nhanh chóng đuổi theo, thấy mấy người bọn họ vội vàng rời đi, Trần Tử Huyên nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi chuyện đều rất trùng hợp, khéo léo…
Lúc xe của mấy người Nguyễn Chi Vũ vừa rời khỏi cổng nhà họ Nguyễn thì Trần Tử Huyên đang đứng bên hồ ngẫm nghĩ một số chuyện, bỗng phía sau bỗng có một thứ gì bay tới.
Cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cả người cô nghiêng về phía trước, rồi tỏm, Trần Tử Huyên rơi xuống hồ nước…1