“Buông ra.” Đây đã là lần thứ năm cô nói với người đàn ông này, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn nắm chặt cổ tay cô không chịu buông. Trần Tử Huyên tức giận đến nỗi muốn nhân lúc anh ốm mà đánh anh một trận.
“Nguyễn Chi Vũ, tôi đi lấy nhiệt kế và thuốc giảm sốt, tôi không chạy đâu.” Vẻ mặt của cô có chút phức tạp nhấn mạnh từng chữ một.
Nhưng ông chủ lớn này coi như không nghe thấy.
“Này, anh rất nặng, anh tự đứng cho vững, đừng có tựa vào tôi.”
“Nguyễn Chi Vũ chết tiệt, anh đừng cho rằng tôi không tức giận… Ai da đừng có tựa đầu vào tôi, đừng có sờ cổ tôi, anh cứ sờ loạn như vậy làm tôi rất ngứa đấy.”
“Anh đi ra đi, đi ra.”
Sau đó anh chỉ thấp giọng nói một câu: “Cô ồn ào quá.”
Trần Tử Huyên kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tảng băng này chỉ biết hành hạ cô, cuối cùng cũng lôi được ông chủ lớn này lên giường rồi.
Cuối cùng, cô đẩy cơ thể nặng nề của anh xuống giường, mang chút ý vị muốn báo thù. Nhìn thấy anh là bắt đầu tức giận rồi.
Nếu như không phải bây giờ anh đang ốm như con cá muối, cô thật sự sẽ xuống phòng tắm dội cho anh một chậu nước lạnh, đáng ghét!
Người đàn ông nằm trên giường không có bất kỳ động tĩnh nào, Trần Tử Huyên cau mày tiến lại gần anh.
Thân hình Nguyễn Chi Vũ cao lớn, nằm trên chiếc giường dài một mét tám của cô, cảm thấy giường này không đủ dùng. Mái tóc đen ngắn hỗn loạn, hai mắt ngắm nghiền, khuôn mặt nghiêm nghị bớt hung dữ hơn bình thường, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi khô, tiến lại gần hơn chút nữa cô có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh, hơi thở nóng rực.
“Sau ca phẫu thuật chưa từng thấy anh bị ốm, không biết lăn qua lăn lại chỗ nào mà bị như vậy, đáng đời.”
Trần Tử Huyên nhìn vẻ mặt phờ phạc của anh, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp, đặc biệt là khi thấy đôi lông mày của anh cau lại, có lẽ là đau đầu.
Giúp anh cởi giày da và áo khoác, lấy chăn lông ngỗng của cô ra, muốn đắp lên cho anh, nhưng tầm nhìn lại dừng lại ở thắt lưng trên eo anh.
Cởi thắt lưng cho đàn ông, nghe thì rất mờ ám, không biết đã có bao nhiêu người phụ nữ cởi thắt lưng của anh rồi.
Trong lòng Trần Tử Huyên có cảm xúc lẫn lộn, mặt không cảm xúc giúp anh cởi thắt lưng.
“Có bao nhiêu người có thể gây hại như vậy, nhất định cứ phải đến nhà tôi gây hại cho tôi.” Cô than thở.
Dùng lực đắp chiếc chăn lên người anh, mu bàn tay không cẩn thận chạm vào cơ thể nóng rực của anh, qua lớp áo sơ mi màu tím bằng lụa quý giá này cũng có thể cảm nhận được cơ thể anh đang nóng kinh khủng.
Tâm tình Trần Tử Huyên rất mâu thuẫn, một mặt cô rất hận anh, nhưng cũng rất mềm lòng. Lấy nhiệt kế đo cho anh.
Năm phút sau, Trần Tử Huyên nhìn vào nhiệt kế hiển thị ba mươi chín độ trên tay, sắc mặt nghiêm trọng hơn.
Trước giờ cô luôn cẩn trọng với việc sốt cao, hoặc là nói hơi sợ, bởi vì hồi bé Đường Duật đã từng sốt cao đến bốn mươi độ, sau đó anh ta bị tự kỷ mấy năm không nói chuyện, từ đó cô nhận thấy sốt cao có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể con người.
Lấy một miếng dán hạ sốt dán lên trán Nguyễn Chi Vũ, nhân tiện cũng dán mấy miếng vào gáy anh. Trong nhà còn có ít rượu cồn, cô rất chuyên nghiệp lấy một ít bông nhúng vào rượu cồn, muốn cởi áo sơ mi của anh ra, muốn làm mát cơ thể anh.
Nhưng, điều khiến cô thấy phiền não là Nguyễn Chi Vũ không hề hợp tác.
“Giơ thẳng tay lên, cởi áo sơ mi ra.” Trần Tử Huyên kéo mạnh, nhưng người này cho dù có bị ốm thì vẫn rất nặng, áo sơ mi bị anh đè lên, chỉ cởi được một nửa. Trần Tử Huyên nghiến răng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh, cuối cùng cam chịu đặt bông cồn trên tay xuống, trèo lên giường tiến lại gần anh, nghĩ muốn kéo áo sơ mi của anh ra một chút.
Nhưng không biết có phải người này cố ý không, cô vừa leo lên giường, còn chưa đứng vững, thì đã bị hai tay anh ôm lấy, rất tự nhiên mà kéo vào trong lòng anh, ôm chặt, không chịu buông ra.
“Này…” Làn da mềm mại của cô áp sát vào lồng ngực cường tráng của anh, mặt cô cũng bị anh truyền nhiễm làm đỏ ửng. Sức lực của Nguyễn Chi Vũ rất lớn, cho dù có bị ốm cũng không đẩy được anh ra, đặc biệt là bây giờ anh như một con gấu túi ôm chặt lấy cô, Trần Tử Huyên tuyệt vọng rồi.
“Tôi nói cho anh biết, anh mà không thả ra, tôi sẽ cắn anh đấy.”
“Nguyễn Chi Vũ, anh bị sốt cao mà không hạ nhiệt độ đi, não anh sẽ bị đốt đến hỏng đấy.” Giọng của cô ngay bên tai anh, đầu tiên là cảnh cáo, sau đó nói đạo lý, nhưng không có tác dụng gì.
Nguyễn Chi Vũ coi cô thành cái gối ôm, ôm cô rất chặt, dường như để giảm bớt cơn đau và nóng của cơ thể vậy. Trần Tử Huyên rất không thoải mái khi bị hai cánh tay anh ôm siết lấy, hơn nữa anh có một thói quen xấu.
Anh lại vùi đầu vào cổ cô, râu mép hốc hác của anh dụi vào khiến da cô ngứa ngáy, Trần Tử Huyên sợ nhất là ngứa.
Mà anh hình như cũng thật sự chìm vào giấc ngủ rồi.
Đêm dài, Trần Tử Huyên trải qua rất đau khổ.
Cho đến nửa đêm Chu Tiểu Duy đột nhiên tỉnh dậy, nói chính xác là cô ấy bị một số âm thanh ồn ào làm tỉnh dậy.
Bởi vì cô ấy sống một mình đã lâu cho nên buổi tối đặc biệt cẩn trọng, đầu óc cô ấy mơ hồ vẫn chưa nhớ lại được hôm nay đã xảy ra những chuyện gì, vén chăn ra thì cảm thấy một cơn lạnh rùng mình, ồ, trên người cô ấy không mặc quần áo.
Chỉ còn lại bộ nội y, rõ ràng cô ấy không quen ngủ trần mà.
Có điều bây giờ cô ấy không quan tâm đến chuyện này, lấy áo choàng tắm khoác lên người, các dây thần kinh trên cơ thể đều trở lên cảnh giác với âm thanh “Binh binh binh” trong phòng bếp.
Ý nghĩ đầu tiên là có trộm vào nhà, nhưng tên trộm nào sẽ vào phòng bếp nhà cô ấy lăn lộn chứ.
Nắm chặt điện thoại sẵn sàng gọi điện thoại cho cảnh sát bất cứ lúc nào, có điều nghĩ một lúc, cô ấy vẫn dũng cảm từ từ lại gần xem xét một chút.
Rất nhanh, Chu Tiểu Duy đã phát hiện ra đèn trong phòng khách đều bật sáng, phía trong phòng bếp có một bóng hình vô cùng quen thuộc.
“Bùi Hạo Nhiên, sao anh lại ở nhà tôi?” Chu Tiểu Duy mở miệng nói chuyện.
Bùi Hạo Nhiên đang bận rộn trong phòng bếp vừa nghe thấy tiếng của cô ấy, lập tức quay người lại. Chu Tiểu Duy cảm thấy đầu óc có chút trì trệ, nhưng cô ấy nhìn thấy gương mặt bình thường luôn anh tuấn của anh ta có chút lúng túng, ngại ngùng.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Chu Tiểu Duy thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên càng ngày càng phức tạp, sau đó giọng nói của anh ta từ ngượng ngùng chuyển thành tức giận: “Chu Tiểu Duy, cô thật sự không nhớ mình đã làm cái gì sao?”
Không trả lời cô ấy, mà hỏi ngược lại một câu.
Đầu óc không linh hoạt của Chu Tiểu Duy ngẩn ra vài giây, mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó cứng nhắc cúi đầu nhìn bộ nội y trong áo choàng tắm.
Đã xảy ra chuyện gì chứ?
Cô ấy chỉ nhớ rằng hôm nay cô ấy đã khóc, hơn nữa còn khóc rất xấu rất khó nhìn, đen đủi nhất là gặp anh ta, sau đó…
“Quần áo của tôi đâu?” Mặt cô ấy đỏ bừng, trong lòng điên cuồng.
“Quần áo của cô đều ướt hết rồi, chẳng lẽ cô muốn mặc nó đi ngủ sao?” Ngược lại giọng điệu của Bùi Hạo Nhiên rất bình tĩnh.
“Vậy, quần áo thì sao… Là anh cởi ra giúp tôi sao?” Chu Tiểu Duy nhớ đến người anh trai và người mẹ vô lương tâm đã ức hiếp cô ấy, nhưng lúc này đối mặt với anh ta, lời nói cũng hơi hỗn loạn.
“Tôi bảo cô tự cởi, nhưng cô ngủ say quá.” Bùi Hạo Nhiên thành thật nói với cô ấy.
Sắc mặt Chu Tiểu Duy rất phức tạp, cả người dường như hóa đá, đặc biệt là anh ta rất bình tĩnh khi nói ra những lời này, thật là muốn chết, thật là mất mặt mà.
Có điều rất nhanh cũng đến lượt Bùi Hạo Nhiên xấu hổ, bởi vì anh ta suýt chút nữa đốt cháy phòng bếp của Chu Tiểu Duy.
“Vừa rồi anh đập “Binh binh binh” trong phòng bếp là muốn nấu cơm cho tôi à?” Chu Tiểu Duy hồi phục lại, bước vào phòng bếp xem xét, ngay lập tức ngạc nhiên khi thấy một đống gạo cháy đen xì thành một cục. Cô ấy đã không thể nhận ra đây là thực phẩm gì cả.
Còn có trên cái chảo kia của cô không biết dán cái gì, cô lấy xẻng xúc ra mà không ra được.
“Trứng rán.” Người đàn ông đứng sau lưng cô quái gở nói ra hai từ.
Chu Tiểu Duy quay người nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới thở dài: “Anh không nói thì tôi tuyệt đối cũng không thể nhận ra được, hóa ra là trứng à?”
Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên đã rất thối rồi, thấy Chu Tiểu Duy rất chuyên nghiệp thu dọn, anh ta do dự một lúc, mới mở miệng nói: “Bên kia… Tôi nấu cháo.”
“Nấu cháo mà không cho nước sao?” Chu Tiểu Duy ngạc nhiên nhìn đống gạo cháy đen sì vốn dĩ là cháo kia.
“Tôi không biết nên cho bao nhiêu nước.” Giọng nói của Bùi Hạo Nhiên cứng nhắc, còn mang theo chút tức giận.
Đây là lần đầu tiên anh ta rửa gạo, càng không biết cái này nên làm thế nào, nên nấu thế nào, chuyện bếp núc thật là phiền phức.
Bùi Hạo Nhiên bình thường tao nhã điềm đạm, ung dung thong thả. Bây giờ nhìn anh ta bê một nồi cháy đen sì, hơi giống đứa nhỏ Bùi Ức nghịch ngợm vậy, chết cũng không nhận rằng mình đã làm sai.
Chu Tiểu Duy đột nhiên bật cười: “Anh thật là vô dụng, lớn như vậy rồi mà còn không biết nấu cháo.”
Không có chế nhạo, mà chỉ là muốn cười.
“Tôi nghe nói Nguyễn Chi Vũ nấu ăn rất giỏi, sao anh ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không biết làm vậy?”
Bùi Hạo Nhiên cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn hại nặng nề.
“Tôi chưa bao giờ vào phòng bếp, đây là chuyện rất bình thường, bởi vì chúng tôi không cần thiết phải học những cái này. Lê Hướng Bắc thậm chí còn chưa cầm muôi rán bao giờ. Còn Nguyễn Chi Vũ không biết bị cái gì kích thích, cậu ta đi học mấy đầu bếp liền, cô nghĩ xem, lúc đầu Nguyễn Chi Vũ cũng suýt nữa làm cháy nhà họ Nguyễn đấy.” Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên phức tạp nói một lèo, một sinh vật mềm mại yếu đuối như Chu Tiểu Duy mà giám dạy dỗ anh ta ư.
Chu Tiểu Duy nhìn thấy anh ta như vậy, vừa thu dọn phòng bếp, vừa cười rất vui vẻ.
Cuối cùng vẫn là Chu Tiểu Duy tự tay nấu hai bát mỳ, thêm thịt bò và một ít hành lá cắt nhỏ. Bùi Hạo Nhiên lăn lộn một lúc cũng cảm thấy đói, ăn bát mì nóng hổi này cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Nửa đêm bụng đói còn có một người khác.
Nguyễn Chi Vũ vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, người phụ nữ bên cạnh anh không biết đã cố gắng đo nhiệt độ cho anh bao nhiêu lần rồi, nghe thấy cô phiền não phàn nàn: “Ba mươi tám độ rồi.”
“Lăn lộn một lúc lâu như vậy, mà mới giảm có một độ, anh tự đến bệnh viện tiêm thuốc đi, nếu không thì gọi nhà họ Nguyễn đến.” Trần Tử Huyên thấy anh tỉnh, đẩy người này ra, tốt bụng nói một tràng.
Sau đó Nguyễn Chi Vũ chỉ nói một câu: “Tôi đói rồi.”
Trần Tử Huyên thở dốc một tiếng, cô thật sự muốn dùng hết toàn bộ nồi niêu xoong chảo để đập chết người đàn ông thối này, đi chết đi.
Ba mươi phút sau, cô hận mình không đủ nhẫn tâm.
Bịch!
Một bát bún tàu nóng hổi mới ra lò đặt trước mặt anh.
“Đây là cái gì?” Nguyễn Chi Vũ nhìn cái bát trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô tùy ý giải thích một câu: “Nửa đêm rồi, người ta không giao đồ ăn nữa, mỳ gói nhà tôi cũng hết rồi, đây là bún tàu, tôi có đập thêm cho anh một quả trứng nữa.”
“Đây là bún sao?” Nguyễn Chi Vũ nhìn đống bột trong bát mà không biết nó là cái gì, thật sự, rất khó để xem nó thành đồ ăn.
“Có ý gì?” Trần Tử Huyên tức giận: “Tôi nói cho anh biết, anh muốn ăn thì ăn. Cái loại vừa ngon vừa thơm, là vợ của người khác, dù sao tôi chính là như vậy đấy.”
Nguyễn Chi Vũ mặt không cảm xúc ăn một miếng, quả nhiên, rất khó ăn.