Cô không biết mình đã rời khỏi đó như thế nào… Cô chỉ cảm thấy cả người vô tri vô giác. Khi trở về nhà họ Nguyễn, người giúp việc trong nhà vô cùng kinh ngạc khi thấy trên người bọn họ đầy bùn đất, cả kinh không biết nói gì. Quản gia đứng ở bên cạnh cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, mở miệng nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Bữa tối được chuẩn bị từ sớm hiện đã nguội lạnh.
Người đàn ông mang vẻ mặt âm trầm kia cũng không nói nửa lời, dường như không muốn nhìn thấy cô, vừa mới quay đầu đã xoay người đi về phía Đông Uyển.
“Thiếu phu nhân, hay là cô ăn chút canh nóng trước…”
Bác Phương thấy thần sắc cô hoảng hốt, giống như bị sốc, cũng không quan tâm gì đến việc phải tắm rửa sạch sẽ cho cô, mà lập tức kêu người giúp việc đi hâm một ít canh nóng để làm dịu tinh thần cô.
Trần Tử Huyên để bác Phương tùy ý kéo đến phòng ăn bên kia, ngồi xuống, mặt không cảm xúc uống hết nửa bát canh nóng.
Thức ăn không có mùi vị gì cả.
Cuối cùng, bác Phương đưa cô trở về phòng ngủ, vừa đi vừa không nhịn được thì thầm nhắc nhở cô: “Thiếu phu nhân, cậu Chi Vũ từ nhỏ tính tình đã tương đối lạnh nhạt, có một số việc, cậu ấy không muốn nói. Cô cũng đừng chọc giận cậu ấy, cô ở nhà họ Nguyễn cứ làm tốt bổn phận của mình, đừng quan tâm đến chuyện của cậu ấy.”
Chuyện của Nguyễn Chi Vũ, có muốn quan tâm cũng không thể quan tâm.
Trần Tử Huyên không nói gì, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, bước chân nặng nề bước lên cầu thang quen thuộc, đi vào phòng ngủ.
Mở cửa ra, đột nhiên ngửi thấy có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Trần Tử Huyên sững sờ đứng ở cửa, không dám tiến lên, mà trong đôi mắt của người đàn ông ở trong phòng kia cũng khẽ giật mình, tay trái vẫn còn đang châm một điếu thuốc. Sau đó giống như thói quen, lập tức dập tắt nó.
Hai người đứng đối diện nhau, nét mặt căng thẳng cùng với những cảm xúc phức tạp.
“Thiếu phu nhân, nhớ đừng chọc giận cậu ấy.” Bác Phương đứng ở ngoài cửa, bà ấy thấp giọng lặp lại lời nhắc nhở, rất sợ Trần Tử Huyên lại làm ra chuyện gì chọc giận thiếu gia của bọn họ nổi trận lôi đình nữa.
Nói xong, Trần Tử Huyên bị Bác Phương đẩy nhẹ một cái, bước chân cũng theo quán tính mà tiến về phía trước một bước.
Cửa phòng nhanh chóng bị người ta đóng lại.
Trong căn phòng rộng rãi chỉ có anh và cô, bầu không khí vô hình trở nên quỷ dị, dường như có chút lạnh lẽo xa lạ, rất cẩn trọng.
Sau khoảng năm phút im lặng, cô đứng bên cạnh cánh cửa, không tiến thêm bước nữa, cúi thấp đầu, chỉ đứng đó.
Mà người đàn ông ở phía bên kia ban công lại đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, rõ ràng thấy rõ vẻ lo lắng và bồn chồn trong mắt cô…
Đột nhiên, anh giống như không chịu nổi bầu không khí đó, hoặc cũng có thể là đang tức giận điều gì đó, lông mày nhíu chặt lại, đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực, bước dài tiến đến bên cạnh cô.
Cô có thể cảm nhận được bước chân giận dữ của anh, bất ngờ ngẩng đầu lên, gò má có chút luống cuống.
Giống như cô đang sợ điều gì đó, sợ những chuyện xảy ra vừa rồi…'
Tuy nhiên, Nguyễn Chi Vũ đã bước đến gần cô, nhưng ánh mắt lại không nhìn về phía cô nữa, mà là đi lướt qua người cô, đưa tay ra, vặn nắm cửa, bước chân nặng nề muốn đi ra ngoài…
Trong không gian này, có anh, cô sẽ khẩn trương lo lắng.
“Nguyễn Chi Vũ…”
Góc áo khoác của anh đột nhiên bị cô kéo lấy, nắm rất chặt, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông cách cô nửa bước thoáng hiện qua vẻ kinh ngạc.
“Nguyễn Chi Vũ, tôi không cố ý làm anh khó chịu, tôi chỉ sợ…” Cô vẫn cúi thấp đầu, thì thào nói.
“Trần Tử Huyên, em…” Câm miệng cho tôi.
Giọng nói của anh trầm thấp, tràn đầy tức giận.
Nhưng khi Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu nhìn về phía gò má cô, lại thấy khóe mắt của cô có chút ẩm ướt, lời nói chạm đến đầu môi, nhưng không nói tiếp.
“Lần tai nạn xe cộ đó…” Giọng nói đè nén của Trần Tử Huyên, giống như đang nhớ lại điều gì đó, có chút do dự rồi nghẹn ngào.
“Anh che chắn trước mặt em, thân thể anh lạnh như băng, sau đó em ngửi thấy mùi máu tanh… Xung quanh rất tối, em không nhìn thấy gì cả, em vẫn luôn gọi tên anh. Nhưng anh lại không đáp lại, em đã gọi anh rất lâu…”
Đôi mắt cô đỏ hoe, vài giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đất từng giọt…
“Nguyễn Chi Vũ, em rất sợ…”
“Các anh chuyện gì cũng không nói cho em biết, em chỉ muốn biết thôi…. Em không muốn anh bảo vệ em, em không muốn anh xảy ra chuyện gì cả.”
Khi nói lời này, cô không kìm được mà khóc thành tiếng, quay người sang bên, dùng hai tay ôm chặt lấy người đàn ông cao lớn trước mặt, ôm chặt lấy thắt lưng cường tráng của anh.
Đầu cô đặt ở vị trí trái tim anh, vừa khóc vừa nói chuyện đứt quãng “…. Em rất sợ, rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện. Sau đó em lại không được biết gì cả, em chuyện gì cũng không thể giúp được anh, em cảm thấy em rất vô dụng…”
Cả người Nguyễn Chi Vũ căng thẳng, gương mặt lạnh lùng hoàn toàn sững sờ.
Anh không biết phải nói gì cả, anh không ngờ cô sẽ nói ra những lời này, cũng chưa từng nghĩ tới cô sẽ ôm anh mà khóc lớn như thế này.
Cô lại mơ hồ nói điều gì đó khác, giọng điệu ấy mang đầy sự áy náy, hèn mọn…
“… Trần Tử Huyên, em càng lúc càng thích khóc.”
Anh thật sự không biết nên nói gì, cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ khóc nhè của cô, giống như phải chịu oan ức gì rất lớn vậy. Đáy lòng thật sự không biết tại sao lại có cảm giác ấm áp lạ thường.
“Không phải em thích khóc, mà em… đang mang thai, là con trai ảnh hưởng đến em.”
Giọng nói mang theo sự nức nở, vịt chết mà còn mạnh miệng phản bác lại.
Chuyện này khiến Nguyễn Chi Vũ nhất thời có chút dở khóc dở cười.
“Vậy thì con trai tôi sau khi ra đời nhất định là một tên nhóc thích khóc rồi.”
Anh cúi đầu, áp mặt vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, khẽ thì thầm vào tai cô nói: “Con trai thích khóc sau này sẽ không lấy được vợ đâu, đừng khóc nữa…” Anh cố gắng nghĩ cách nói một điều gì đó hài hước.
Trần Tử Huyên không rõ đây có tính là anh đang dỗ dành cô hay không, nhưng cục băng này dù sao cũng không biết nói lời ngon tiếng gọi, vậy nên cứ coi đây là một sự dịu dàng hiếm có vậy.
Cô nhớ trước đây có một lần, anh nhìn thấy cô khóc, đã trực tiếp nói thẳng một câu: “Dáng vẻ em khóc trông rất xấu.”
Suy nghĩ một lúc, Trần Tử Huyên buông anh ra, lập tức chui vào phòng tắm. Có lẽ là xấu hổ, và cả thẹn thùng nữa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ dưới vòi hoa sen, cô đi đến trước gương trong phòng tắm để một lần nữa chắc chắn rằng đôi mắt đỏ hoe do khóc vừa rồi đã không còn rõ ràng nữa. Lúc này cô mới mặc áo choàng bước ra khỏi phòng.
“Tôi còn tưởng em muốn trốn cả đêm ở trong đó chứ.”
Nguyễn Chi Vũ đã tắm rửa sạch sẽ trong thư phòng bên kia rồi. Bây giờ anh đang đứng ở ngoài cửa phòng tắm, do dự gần nửa giờ, thấy cô mở cửa mới không đi vào.
Hai má Trần Tử Huyên có chút đỏ lên, nghiêng đầu không dám nhìn anh, trực tiếp leo thẳng lên giường, kéo chăn đi ngủ.
Mới vừa rồi cô ở trong phòng tắm đã tỉnh táo lại, cảm thấy vừa rồi cô ôm anh khóc, thật sự quá mất mặt rồi.1
Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ tâm sự những lời này với anh, cô chỉ là…
Chỉ là không muốn ầm ĩ gây gổ với anh.
“Anh định làm gì…” Đột nhiên đầu chăn bên kia bị người ta dùng lực vén lên. Cô gái đang suy nghĩ miên man đó lập tức cảnh giác xoay người lại.
“Em nghĩ tôi làm gì, hửm, đây là giường của tôi, đây là vợ của tôi, tôi phải làm gì nhỉ!” Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn cô với vẻ bực tức rồi nằm xuống một cách rất tự nhiên.
Cô nhìn anh, trong lòng có hơi không được tự nhiên. Sau đó giống như một chú đà điểu, co rụt người đến mép giường.
Nhưng anh đột nhiên đưa tay ra, kéo lấy cổ tay cô. Toàn thân Trần Tử Huyên có hơi căng thẳng, không biết anh định làm gì.
Nguyễn Chi Vũ cũng không nói lời nào. Lòng bàn tay của anh rất lớn, dù sao so với tay của cô cũng lớn hơn. Không giống như những công tử giàu có yếu ớt kia, lòng bàn tay anh có một số vết chai mỏng vì rèn luyện.
Ngón tay thon dài của anh mơn trớn cổ tay bị siết đến đỏ ửng kia của cô, hỏi: “Có đau không?” Đột nhiên, anh khó hiểu hỏi một câu.
“Phải đau để em nhớ!”
Anh không dỗ dành cô, người đàn ông này thật sự không dịu dàng chút nào.
Trần Tử Huyên khẽ mím môi, trong lòng có hơi giận dỗi. Mà nơi cổ tay bị anh nắm lấy kia, da thịt chạm nhau có chút tê dại, ngay cả trái tim cũng đập nhanh hơn một thoáng.