“Chuyện gì?” Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng hỏi một câu, dĩ nhiên là vẻ mặt nghiêm nghị, khí tràng u ám không dễ gần.
“Canh, canh nhân sâm.” Bác Phương lập tức nửa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh, hốt hoảng giải thích: “Cậu Chi Vũ, hôm nay cậu cũng không ăn gì, tôi đã cho người hầm một bát canh nhân sâm cho cậu, cậu uống một ít đi.”
Nói rồi bà nhanh chóng đặt chiếc bát hầm trên tay xuống bàn bên cạnh.
Chuyện của chủ nhân nhà họ Nguyễn, những người làm như bọn họ tự nhiên không dám hỏi tới, buông bát canh xong thì nên xoay người đi ra ngoài. Nhưng vẻ mặt của bác Phương có chút rối rắm. Bà biết Trần Tử Huyên đã rời khỏi nhà họ Nguyễn được hai ngày, chỉ là hai ngày, nhưng lại cảm thấy như thời gian rất lâu rồi.
Nếu Trần Tử Huyên ở nhà, cậu chủ của bọn họ sẽ ăn nhiều hơn một chút.
“Cậu Chi Vũ, ừm, cái đó…”
Bác Phương thu dọn khay trống, có chút khẩn trương thất thố mà mở miệng nói: “Cậu Chi Vũ, nếu cậu có tâm sự gì thì cứ nói ra đi… Cứ nói thẳng cho mợ ấy biết, nếu cậu không nói thì mợ ấy cũng không biết.”
Nếu cậu không nói, mợ sẽ không biết cậu nhớ mợ.
Nguyễn Chi Vũ vẻ mặt sững sờ, đôi mắt hơi híp lại rơi vào người hầu già. Bác Phương không khỏi ngậm miệng không dám nói thêm.
Mọi người bên ngoài nói cậu chủ của bọn họ là con cưng của trời, thật ra cũng chỉ có người trong nhà họ Nguyễn mới biết đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Nguyễn rất cô đơn. Cha có cơ thể già yếu, bệnh tật nên rất ít khi giao tiếp với anh. Anh lại rất xa cách với Giang Hoa Nhân. Ông cụ tính cách không được tự nhiên cũng không thể nhẹ nhàng dạy anh điều gì. Toàn bộ thời thơ ấu của anh đều trải qua trong lạnh lẽo và băng giá, càng lớn lên càng sâu.
Bọn họ cũng đều biết Nguyễn Chi Vũ không giỏi ăn nói, bình thường chỉ một ánh mắt thường cũng có thể khiến người khác sợ hãi, huống chi là để anh đi dỗ dành một người phụ nữ. Nhưng hai ngày này thường xuyên phát hiện anh nhìn về phía xa xăm và suy nghĩ miên man. Anh đang nghĩ gì chứ? Tất nhiên là chuyện có liên quan tới Trần Tử Huyên.
Nguyễn Chi Vũ không làm khó dễ bác Phương, cũng không đuổi bà đi ra ngoài ngay lập tức. Thay vào đó, anh im lặng suy nghĩ một lúc rồi hé môi như thể muốn hỏi bác Phương điều gì đó.
Tuy nhiên, vào lúc này, có tiếng bước chân vội vàng bên ngoài hành lang.
Một vệ sĩ cao lớn ăn mặc nghiêm cẩn đứng ở cửa: “Cậu Vũ, chuyện bên bệnh viện có tin tức mới.”
Nguyễn Chi Vũ thay đổi ngay tức khắc, hạ giọng trầm thấp: “Vào phòng làm việc.”
Thấy bọn họ mang thần sắc vội vàng, bác Phương tự nhiên tránh sang một bên nhường đường cho họ. Nguyễn Chi Vũ và vệ sĩ đi vào phòng làm việc bên cạnh, bà liếc mắt nhìn bát canh nhân sâm bị vứt bỏ trong phòng ngủ kia rồi thở dài một hơi.
“Mợ chủ không nói dối. Buổi chiều hôm mợ ấy ở bệnh viện quả thật có một người phụ nữ lẻn vào phòng bệnh của mợ ấy, ý đồ dùng gối đầu của bệnh viện bịt kín miệng mũi của mợ, khiến mợ ngạt thở cho đến chết.”
Khiến cho cô chết.
Đèn trong phòng làm việc đều được bật sáng, sáng như ban ngày, ánh sáng chói chang chiếu vào gương mặt Nguyễn Chi Vũ trước bàn làm việc có chút lạnh lẽo rợn người.
Chuyện này đã qua một tháng rồi. Anh không nhắc đến chuyện đó không có nghĩa là anh không coi trọng.
So với việc Cố Như Yên bắt người đi, anh còn khó chịu hơn bởi hàng loạt âm mưu sắp đặt này. Ai lại có lá gan muốn mạng của cô chứ…
Vệ sĩ không dám nhìn vẻ mặt u ám của Nguyễn Chi Vũ, thoáng cúi đầu, tiếp tục cung kính báo cáo.
“Người phụ nữ lẻn vào trong phòng bệnh của mợ chủ khi đó đã sử dụng thẻ y tá chính quy của bệnh viện. Theo ghi chép ra vào, cô này đã từng đến khu bệnh truyền nhiễm để dọn dẹp một ngày trước khi mợ chủ gặp nạn. Cho nên cô ta có hiềm nghi rất lớn rằng chính buổi sáng ngày hôm đó cô ta đã giao đồ ăn đến cho mợ chủ khiến mợ chủ bị nhiễm bệnh viêm ruột, thiết kế làm lộn xộn thời gian giao ca của các nhân viên y tế và chờ thời cơ để ra tay.”
“Y tá?”
Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi mà lẩm bẩm hai chữ này: “Y tá bình thường?”
“Không.” Người vệ sĩ ngẩng đầu lên, giọng nói ngày càng nghiêm túc: “Y tá giả.”
Trái tim Nguyễn Chi Vũ thắt lại, như thể một cơn tức giận đang tồn đọng giờ bùng phát: “Tốt lắm…” Giọng nói kéo dài âm cuối không che giấu được sát khí nham hiểm tàn bạo.
Y tá giả, quả nhiên không phải là người bình thường.
“Đối phương trộm thẻ thông hành của một y tá và ra vào bệnh viện bình thường. Vì mỗi ngày đều có thêm bác sĩ và bệnh nhân, cộng thêm việc đeo khẩu trang, dáng người cũng tương tự nên ngay từ đầu không ai phát hiện ra cô ta là hàng giả. Cho đến hôm nay, cảnh sát thành phố F đã tìm thấy xác một người phụ nữ đã chết gần một tháng trong một căn hộ cũ…”
“Danh tính của người phụ nữ qua đời đã được xác minh, và đó là y tá mà chúng tôi nghi ngờ mất tích trước đó. Nhưng bác sĩ pháp y nhận định rằng bản thân người chết không có khả năng mưu hại mợ chủ, vì cô ta đã bị giết ba ngày trước khi mợ chủ gặp chuyện không may. Cơ thể của cô ta bị cưỡng bức nhét vào tủ lạnh một cách thô bạo.”
Nói xong, vệ sĩ đưa một túi tài liệu giấy kraft có niêm phong đẩy tới: “Đây là ảnh chụp tại hiện trường vụ án và giám định pháp y.”
Nguyễn Chi Vũ vô cảm nhận lấy, nhanh chóng mở túi tài liệu ra. Hiện trường bạo lực như thế nào anh cũng đã từng gặp, chỉ là khi trong đồng tử anh hiện lên những bức ảnh này, anh vẫn không nhịn được mà vò nát những bức ảnh kinh tâm động phách đó.
“Vì người quá cố bị cưỡng bức nhét vào tủ lạnh nhỏ hơn một nửa so với thân hình của cô ta, cho nên thi thể bị gãy xương nhiều chỗ. Nhưng ngoài ánh mắt hoảng sợ trước khi chết, chết không nhắm mắt thì trên người không có vết thương nào chảy máu. Khi cô ta bị hại là bị người ta vặn gãy đốt sống cổ trong nháy mắt, sức mạnh kinh người.”
Ngày đó ở trong phòng bệnh, Trần Tử Huyên đã phải đối mặt với một kẻ tàn bạo và dã man như vậy.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ càng ngày càng trở nên khó coi, bức ảnh trên tay đã bị anh đập lên mặt bàn. Mà vệ sĩ đang căng thẳng thần kinh cũng cực kỳ sốc. Bọn họ làm sao cũng không thể nào tin được một người phụ nữ lại có sức mạnh khủng khiếp đến mức có thể giết người bằng tay không.
Các nhân viên cảnh sát ở thành phố F trong nháy mắt xác định đây là một nam thủ phạm, nhưng bọn họ vẫn luôn điều tra nên có thể rất chắc chắn rằng đó là một phụ nữ.
Làm sao một kẻ nguy hiểm như vậy lại có thể xuất hiện trong vòng tròn cuộc sống của những người bình thường.
Màn đêm bên ngoài tối đen như mực, Nguyễn Chi Vũ dữ tợn nhìn bầu trời đen kịt, nỗi bất an trong lòng không ngừng mở rộng.
“Đường Duật đâu?”
Một lúc sau, câu hỏi của anh mới truyền ra từ phòng làm việc yên tĩnh.
“Đường Duật vẫn luôn phái người đi theo mợ chủ. Sau cái hôm mợ chủ ăn đồ ăn bên ngoài nhập viện, cậu ấy đã vội vàng từ thành phố F đến bệnh viện thành phố A. Đối với việc trước đó có người mưu hại mợ chủ, cậu ấy cũng không biết. Hơn nữa chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận. Trong phòng bệnh ngày hôm đó, Đường Duật hẳn là đã có động thủ đánh nhau với đối phương.”
Vệ sĩ dừng một chút, sau đó thấp giọng tổng kết: “Người định mưu hại mợ chủ ngày hôm đó không phải Hạ Vân Lệ, cũng không phải do Đường Duật sắp đặt.”
Kết quả này là kết quả tồi tệ nhất.
Rốt cuộc là ai…
Tầng mây dày đặc trên bầu trời đen kịt dần dần dời đi, ánh trăng mờ ảo chiếu bóng râm xuống mặt đất. Dưới ánh trăng, khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ khó coi đến cực điểm.
Vệ sĩ đã báo cáo xong toàn bộ sự việc, kính cẩn gật đầu chào anh rồi lui ra ngoài.
Mà một đêm này nhất định mất ngủ.
Bác Phương phụ trách sự vụ lớn nhỏ của Đông Uyển nhà họ Nguyễn. Nửa đêm và rạng sáng bà còn cố ý đến lầu hai đi một vòng, canh sâm trong phòng ngủ đã sớm nguội lạnh, trong khi nơi chỗ khe hở dưới đáy cửa phòng làm việc lại lộ ra ánh đèn sáng cho đến khi bình minh.