Anta điên cuồng đấm đá vào người Nguyễn Chi Vũ đang nhoài người bên mép vực, từ đầu đến cuối anh không hề buông tay, cũng không nói một lời, thậm chí không một tiếng kêu đau.
Cho đến khi tìm được cơ hội, anh nhanh chóng lật người và dùng chân phải đánh trúng chân bị thương của Anta, cơ thể khổng lồ của Anta rơi xuống nền tuyết. Anta mấy lần cố gắng gượng dậy, nhưng sức cùng lực kiệt, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Phía trên vách đá, Nguyễn Chi Vũ ngay lập tức dùng hết sức kéo cô lên.
Trần Tử Huyên cũng rất im lặng, không nhúc nhích, cũng không kêu anh buông tay.
Tại nơi núi tuyết hoang vắng và lạnh lẽo lúc này vô cùng im lặng.
Cô đang bị treo trên mép vực, không tìm được điểm tựa, xung quanh tất cả đều là tuyết. Chỉ có thể dựa vào anh. Nhưng Trần Tử Huyên biết rằng con dao thép đang cắm trên người anh…
Một giọt máu từ trên rơi xuống, dòng máu sền sệt chảy dọc theo cánh tay anh, lướt qua những đầu ngón tay lạnh ngắt, chảy vào tay cô.
Cơ thể cứng ngắc của Trần Tử Huyên đang treo lơ lửng trong không trung gần như nín thở, cô không dám hít không khí có mùi máu tanh này.
Cho đến khi anh kiên trì, dùng hết sức, cố gắng kéo cả người cô lên từng chút một. Trần Tử Huyên nhanh chóng đứng dậy, con dao đâm vào vai phải của anh, cô ngồi xổm, tay phải cầm cán dao mà lòng run lên.
Nửa đầu của lưỡi dao cứa vào da thịt và đâm sâu vào vai anh. Cô biết con dao này sắc như thế nào, bởi vì chính cô đã mang nó đến.
“Em đã bảo anh buông tay ra mà!” Cô vừa cầm dao vừa run rẩy, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, Trần Tử Huyên vừa khóc vừa chửi rủa như thể cô sắp gục ngã.
“Nguyễn Chi Vũ, anh nghĩ rằng anh rất vĩ đại sao… Tại sao bất cứ điều gì anh cũng không thảo luận với tôi? Anh luôn quen với việc tự mình quyết định. Bên dưới có rất nhiều tuyết. Cho dù có rơi xuống thì cũng sẽ không sao cả.”
“Anh cho rằng anh là loại anh hùng gì, tôi không cần anh cứu, không cần anh bảo vệ tôi.”
“Tôi không cần anh!”
Trần Tử Huyên không dám chạm vào con dao, lưỡi dao quá sâu, nếu cưỡng ép rút nó ra sẽ rất nguy hiểm. Những giọt nước mắt trên gương mặt cô không ngừng rơi xuống.
Mấy ngày nay gặp đủ thứ chuyện không mong muốn, những du khách đó nào là la hét, khóc lóc sợ hãi, thực ra cô cũng sợ nhưng cố chịu đựng. Cô không thể hoảng sợ và sợ hãi, cô phải bảo vệ Tiểu Duy và những người khác.
Cô luôn rất kiên trì mạnh mẽ hơn nhiều người phụ nữ và thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, nhưng bây giờ không biết vì sao mà nước mắt cô như sông vỡ bờ, cô cũng không kìm được mà khóc.
“Nguyễn Chi Vũ, tôi không cần anh…” Cô như mắc chứng cuồng loạn mà mắng anh: “Anh không nên ở đây, tôi không kêu anh đến cứu tôi…”
“Tôi kêu anh buông tay ra, anh không nghe được sao, tôi đã nói anh buông ra, tại sao anh không…”
Nguyễn Chi Vũ nghe rõ tiếng khóc tức giận của cô, cơ thể anh cứng đờ trong giây lát. Anh chậm rãi xoay người, tay phải chống xuống tuyết, nửa ngồi dậy nhìn cô. Trần Tử Huyên đã khóc đến mức thảm hại.
Anh không biết phải nói gì nên chỉ lặng lẽ mà nhìn cô.
Cô khóc như là bị uất ức rất nhiều, cô vẫn không ngừng khóc.
“Em, em… em sợ anh ngã xuống.” Nguyễn Chi Vũ muốn đưa cơ thể của mình đến gần cô hơn, giọng anh trầm xuống: “Tử Huyên, anh sợ em lại đi nữa.”
Đôi mắt cô mơ hồ ngấn lệ, cô quay đầu ngơ ngác nhìn anh, Nguyễn Chi Vũ cử động cơ thể, động đến vết thương trên lưng, khiến anh hít một hơi đầy đau đớn. Anh trước giờ không giỏi trong việc bộc lộ cảm xúc với phụ nữ, nên anh chỉ nhìn vào đồng tử của cô và không nói thêm câu nào nữa.
Trần Tử Huyên đột nhiên đưa tay lên lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt quật cường như trước đó cô chưa từng khóc.
“Phía trước có một hang đá, Bùi Ức đang ở đó, em đã hứa với thằng bé sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”
Cô đỡ anh, nói vội, Nguyễn Chi Vũ để mặc cho cô bước tới đỡ mình từng bước đi về phía trước, anh biết cô không yếu đuối và hay khóc như những người phụ nữ khác, vừa rồi cô đột nhiên khóc, thực sự khiến anh rất hoảng sợ.
Nguyễn Chi Vũ mặc quần áo chống lạnh đặc biệt, đeo nhiều dụng cụ dã chiến trên thắt lưng. Anh bật đèn pin ở thắt lưng lên.
Trần Tử Huyên liếc mắt nhìn con đường phía trước, trong lòng cẩn thận nhớ lại hướng quay về hang đá, đồng thời cũng cảm thấy bình tĩnh khi nhìn ánh sáng chói lọi của đèn pin.
Đó có thể là do ánh sáng trong đêm, hoặc cũng có thể là do bên cạnh có anh.
Xung quanh toàn là băng và tuyết, bông tuyết trắng tích tụ trên vai hai người, hai thân thể tựa vào nhau tiến về phía trước.
Mất khoảng một giờ để trở lại hang đá. Bùi Ức vừa thấy cô quay lại lập tức lo lắng chạy ra ngoài, khi nhìn thấy có một người khác bên cạnh Trần Tử Huyên, cậu bé vui mừng hét lên: “Chú Nguyễn!”
Một đống củi đang cháy trước cửa hang đá, ánh lửa phản chiếu gương mặt khôi ngô của anh, lúc này mới thấy rõ được sự mệt mỏi, phờ phạc giữa hai hàng lông mày của Nguyễn Chi Vũ.
“Vào trong đi.” Trần Tử Huyên thúc giục Bùi Ức trở lại đống lửa để giữ ấm, tránh bị tê cóng.
Vừa nói cô vừa đỡ Nguyễn Chi Vũ sải bước vào hang đá, khi tên râu ria nhìn thấy Trần Tử Huyên sống mà quay lại, mắt anh ta mở to: “Cô, không phải cô bị một con gấu đen tấn công sao?” Lúc anh ta chạy trốn, có nghe được tiếng đánh nhau từ xa truyền đến.
Trần Tử Huyên tức giận, đều do tên râu ria này vong ân phụ nghĩa mà bỏ chạy một mình, nếu không thì cả hai người cùng nhau thì sao có thể không giải quyết Anta được! Lại còn bị tên Anta mất trí đó làm hại.
“Chi Vũ?” Bên trong hang đá, Hạ Vân Lệ nửa mê nửa tỉnh, nhưng nghe thấy tiếng ồn ào của họ, cô ta mở mắt ra nhìn, kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt thân quen. “Chi Vũ, anh đến đây để cứu chúng em sao?” Nói xong, cô ta không khỏi phấn khích.
Nguyễn Chi Vũ nhìn về phía cô ta, ánh mắt có chút kinh ngạc, Hạ Vân Lệ cũng ở trong hang đá này ư, nhưng anh không nói gì cả.
“Dao, cây dao vì sao…” Bùi Ức kinh ngạc chỉ vào con dao sắc nhọn trên vai của Nguyễn Chi Vũ, máu vẫn còn chảy ra ngoài quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé bị doạ trở nên trắng bệch.
“Không sao đâu.” Trần Tử Huyên nhìn về phía anh, nói với giọng điệu bình thản, giống như đang an ủi.
Vốn dĩ cô muốn Nguyễn Chi Vũ ngồi trên mặt đất: “Anh sao rồi?” Cô muốn nương theo ánh sáng của lửa để nhìn vết thương trên lưng anh: “Để tôi xem vết thương trên lưng anh…”
Nhưng Nguyễn Chi Vũ đã đưa tay ôm cô, đầu trực tiếp nằm lên cánh tay cô, Trần Tử Huyên buộc phải ôm anh, theo bản năng cô đẩy anh ra, nhưng nhìn thoáng thấy khuôn mặt ốm yếu và hốc hác của anh. Cô đã thỏa hiệp, thôi kệ đi. Sau lưng anh có một con dao thép, tựa vào tường thật bất tiện, cô chỉ có thể dùng mình làm gối cho anh dựa vào.
“Nguyễn Chi Vũ, đừng ngủ.” Cô nghiêng đầu, thấy anh đang từ từ nhắm mắt. Trông dáng vẻ anh rất mệt mỏi, thân thể nặng nề không chút sức lực dựa vào người cô.
“Để tôi xem vết thương của anh, bây giờ anh đừng ngủ…” Trong thời tiết cực kỳ lạnh giá như vậy, ngủ thiếp đi khác nào không thể tỉnh lại.
“Bộ quần áo đặc biệt trên người anh ta dày cộp, lưỡi dao cũng không sâu như tưởng tượng, nếu bây giờ rút dao ra chắc chắn sẽ máu chảy không ngừng. Bây giờ tốt nhất đừng đụng vào…” Người đàn ông là nhiếp ảnh gia trong hang đá đột nhiên nói.
Người đàn ông nhìn tuyết bên ngoài hang đá: “Có vẻ như cuộc phiêu lưu của chúng ta sắp kết thúc rồi. Hai giờ nữa họ sẽ đến.”
“Ý của anh là sao?” Tên râu ria thốt lên.
“Hai giờ nữa có ai tới cứu chúng ta sao?”
Nam nhiếp ảnh gia mỉm cười tỉnh nghịch với đôi môi mỏng, không trả lời tên râu ria kia.
Trần Tử Huyên theo bản năng nhìn về người nhiếp ảnh gia đó, mà vào lúc này, Nguyễn Chi Vũ đang nép vào vai cô, cũng mở mắt ra và nhìn người đàn ông xa lạ kia.
Thực ra, sự xuất hiện đột ngột của Nguyễn Chi Vũ không khó đoán, nhất định là có nhân viên hậu cần cứu viện. Chỉ là nam nhiếp ảnh gia này có một giọng điệu kiên quyết, như thể anh ta hiểu cách Nguyễn Chi Vũ làm mọi việc.
“Có phải là bố già nhà cháu tới cứu chúng ta không?” Bùi Ức cũng có thể hiểu được cuộc trò chuyện của người lớn, tiến đến chỗ đám người Trần Tử Huyên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé không khỏi kích động.
Trần Tử Huyên đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của cậu, cười nhẹ với cậu: “Có thể là vậy.”
“Tuyệt quá.”
“Cháu biết ngay mà, bố già nhà cháu nhất định sẽ đến cứu cháu.” Bùi Ức đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Cả gia đình ba người của tên râu ria cũng rất kích động, cứ không ngừng bước ra khỏi hang đá và nhìn xung quanh xem có ai đi qua không. Nhưng Nguyễn Chi Vũ rất im lặng, thậm chí Bùi Ức gọi anh mấy lần mà không thấy hồi âm, Trần Tử Huyên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô có chút lo lắng.
Anh thường thức khuya để xem xét tài liệu, đi công tác để nắm bắt thời cơ, luôn tràn đầy năng lượng, ít khi ủ rũ như vậy.
“Bùi Ức, mang cho dì nửa bát nước.” Cô chỉ vào một chiếc bát sắt cũ.
Bùi Ức rất nghe lời và hỏi cô có muốn nước nóng không, trước đó Trần Tử Huyên đã đặt một cái xô sắt trên lửa để đun tuyết thành nước nóng cho họ uống để giữ ấm, nhưng nước tuyết trong xô sắt lúc này quá nóng nên không thể cho trẻ con đi múc nước sôi được.
“Nước lạnh là được rồi.”
Trần Tử Huyên cầm lấy nửa bát nước, Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại nhìn cô: “Anh, anh có muốn uống nước không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Anh không nói, nhưng Trần Tử Huyên biết rằng anh muốn uống nước.
Cô đưa bát lên môi anh, anh chậm rãi nhấp vài ngụm.
Bùi Ức nhìn chú Nguyễn và dì Nguyễn của mình, sau đó cậu bé cẩn thận nhặt những viên đá nóng bên cạnh đống lửa, so với cái lạnh của băng tuyết thì những viên đá này có thể sưởi ấm.
“Chú Nguyễn, chú có lạnh không? Chú cầm hòn đá này đi, ấm lắm ạ.” Cậu bé đặt hòn đá bên cạnh Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ cất giọng nói có chút khàn khàn: “Không cần đâu.”
Bùi Ức nghe thấy chú Nguyễn cuối cùng cũng đã nói chuyện với cậu bé, cậu rất vui: “Chú Nguyễn, lưng chú có bị đau không? Chú bị bệnh, không thoải mái ạ?” “Dì Nguyễn nói nếu cháu cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho dì ấy biết.” “Dì Nguyễn rất lợi hại. Dì ấy đã cứu cháu và dì Hạ. Dì ấy cõng dì Hạ trên lưng và còn bế cháu… Dì ấy dùng tuyết đun nước cho chúng cháu uống, còn dạy cháu nướng đá giữ ấm…”
Ngay cả trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, Trần Tử Huyên vẫn sẽ cố gắng chăm sóc người khác. Nguyễn Chi Vũ biết rõ tính tình của cô, cô mạnh mẽ, dũng cảm, có trách nhiệm và đôi khi tuỳ hứng mà phô trương thanh thế nữa.
Như cô đã nói trước đây, cô không cần anh.