Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Da mặt Bạc Tổng dày quá, tôi cần không nổi."

 

"Còn nữa, tôi không phải loại đàn bà chỉ cần trả một hai đồng là mua được, tôi khác Ôn Nguyễn Nhi."

 

Một câu nói xúc phạm hai người.

 

Ôn Nguyễn Nhi tức đến giậm chân, Bạc Lương Thần cau có.

 

Tất cả nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh đều cúi gằm, không dám hít drama này.

 

Chung Hi thoải mái lôi kéo Lục Bắc: "Đi thôi!"

 

"Lương Thần, anh nghe cô ta nói đi, quá đáng thật sự! Lẽ nào anh nhịn cục tức này?" Ôn Nguyễn Nhi không ngừng quạt gió thổi lửa vì muốn khích Bạc Lương Thần ra mặt xử lý Chung Hi giúp cô ta.

 

Ai dè người đàn ông này chỉ lạnh lùng dời mắt khỏi Chung Hi, quay sang nhìn gương mặt cô ta.

 

Ôn Nguyễn Nhi lùi về sau nửa bước, run rẩy cất lời: "Lương Thần, sao anh lại nhìn em như vậy?"

 

Bạc Lương Thần chậm rãi thở hắt ra.

 

"Cô đã làm gì thì tự cô biết rõ."

 

Ít nhất thì sau chuyện mặt dây chuyền, anh biết Chung Hi thành thật hơn Ôn Nguyễn Nhi nhiều.

 

Anh xoay người rời đi, Ôn Nguyễn Nhi cắn răng đuổi theo: "Lương Thần..."

 

Chung Hi và Lục Bắc cùng đi đến bãi đỗ xe. Cửa xe mở ra, mùi nước hoa ập vào mặt, là loại mùi hương trái cây mà con gái hay xịt. Chung Hi sửng sốt giây lát rồi mới ngồi vào.

 

"Lần sau cô ta còn tìm em gây chuyện thì em cứ nói trực tiếp với anh, anh sẽ xả giận giúp em." Ánh mắt Lục Bắc có phần lạnh lùng.

 

"Không sao, lần sau em sẽ tránh." Chung Hi thắt dây an toàn, đúng lúc hai người phải đến đội xe một chuyến để kiểm tra cho trận đấu tiếp theo cùng với đám Lưu Tôn.

 

Lục Bắc nhìn cô, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

 

Anh ta giẫm chan ga, phóng một mạch về phía tây.

 

Xe vừa mới chạy qua giao lộ thì có một bóng người đứng ở ven đường vẫy tay với họ.

 

Đó là một cô gái trẻ chắc chưa đến hai mươi tuổi, trên người xách túi hàng hiệu, có thể thấy gia cảnh khá tốt. Ánh mắt cô ta cứ dán chặt vào Lục Bắc.

 

Cho dù Chung Hi phản ứng chậm đến mấy, lúc này cũng hiểu ra.

 

Sau khi nhận được cuộc gọi từ cô, Lục Bắc đến rất nhanh, hẳn là anh đang ở gần đó. Hơn nữa, anh sẽ không di shopping một mình.

 

"Hay là em bắt xe nhé!" Chung Hi nói.

 

Lục Bắc siết chặt vô lăng, lẩm bẩm: "Không cần đâu, chỉ để đối phó với gia đình thôi."

 

Chung Hi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô gái kia đã đi đến cạnh xe của bọn họ.

 

Lục Bắc nhíu mày, hạ cửa sổ xe xuống: "Đang ở giữa đường cái đấy, rất nguy hiểm."

 

"Em biết mà, em chỉ muốn đến chào hỏi hai người thôi, tài xế sắp đến đón em rồi."

 

Cô ta cười như ánh sáng mặt trời, còn vẫy tay với Chung Hi: "Chị Chung Hy, chúc hai người thuận lợi trong trận đấu tiếp theo, cố lên!"

 

Cô ta nói xong liền tươi cười rời đi, không đợi đến lúc Lục Bắc nổi cáu.

 

Đèn giao thông chuyển xanh, Lục Bắc nhíu mày: "Đó là một con nhóc."

 

Chung Hi cười gượng lắc đầu. Trong mắt mấy tên đàn ông thần kinh thô này, tâm tư của con gái vĩnh viễn đều đơn thuần như thế. Nhưng cô nhìn ra rõ ràng là cô gái này biết chuyện Lục Bắc công khai cầu hôn cô.

 

Cô ta đang ám chỉ Chung Hi.

 

Bởi vì trẻ tuổi nên làm gì cũng không cần kiêng kị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK