Cô ta thấp thỏm đứng trước cửa thang máy chờ Chung Hi đi đến.
"Cô không sao chứ? Họ có làm gì cô không?"
Chung Hi ấn phím tầng: "Nếu cô sợ thì cách xa tôi ra một chút là được."
Lưu Viên Viên chợt nghẹn họng. Cô ta cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tôi không sợ, tôi biết là cô bị oan."
Cửa thang máy đóng lại, từ từ di chuyển lên trên.
Chung Hi mân mê đầu ngón tay: "Chính vì tôi bị oan nên cô mới cần tránh, biết chưa?"
Lưu Viên Viên sững sờ. Thấy Chung Hi đi ra ngoài, cô ta mới vội vàng đuổi theo: "Từ Á mang hết đồ của cô vào phòng cô ta rồi, chị Anna cũng mắt nhắm mắt mở, còn cả bạn trai của Từ Á... à, Lục Bắc ý! Anh ta nói là phải nghĩa cách cứu cô, mãi vẫn chưa về khách sạn."
Chung Hi lấy thẻ phòng vẫn luôn mang theo trên người ra rồi quẹt vào cửa.
Không có phản ứng.
"Phòng này có người ở rồi, hay là trước tiên cô ở cùng tôi nhé?"
Chung Hi ngoảnh đầu nhìn dáng vẻ dè dặt của Lưu Viên Viên, sau đó nhíu mày hỏi: "Rõ ràng là cô rất sợ tôi, thế thì bám lấy tôi làm gì?"
Cô còn rất nhiều việc phải làm, có cái đuôi nhỏ bám theo thật sự không tiện chút nào.
Lưu Viên Viên cắn răng nói: "Trước kia tôi cũng từng bị người ta hãm hại như vậy."
Cô ta đồng cảm với Chung Hi, biết rằng hiện giờ Chung Hi cô độc nhường nào, cũng biết đối phương nhất định đang cần người giúp đỡ.
"Tôi không làm được gì nhiều, nhưng nếu cô cần thì tôi có thể..."
Chung Hi day trán, nếu cô không nhờ Lưu Viên Viên giúp đỡ thì có khi đối phương sẽ đi theo mình mãi: "Tôi cần một bộ lễ phục bắt mắt, cô có thể kiếm cho tôi không?"
"Được chứ!"
Lưu Viên Viên dúi thẻ dự phòng của phòng mình vào tay Chung Hi, sau đó xoay người chạy đi.
Chung Hi nhìn tấm thẻ phòng kia rồi cất vào trong túi áo, tiếp đó cô nhìn xung quanh và đi vào thang máy.
Khi Lục Bắc nhận được cuộc gọi từ Chung Hi, anh vẫn chưa biết cô đã được ra ngoài. Anh đã nhờ bạn bè tìm luật sư giỏi nhất để cứu cô.
Chung Hi đứng ở đại sảnh khách sạn, nghe thấy Lục Bắc nói một câu qua ống nghe điện thoại: "Em đứng yên đấy, anh lập tức đi tìm em."
Sau đó anh cúp máy.
Chung Hi mỉm cười cảm ơn nhân viên tiếp tân. Cô nghĩ tới nghĩ lui, muốn đến chỗ Từ Á lấy lại điện thoại di động, nếu không thì thật sự bất tiện.
"Chung Hi!"
Cô nghe thấy tiếng hét đầy kinh ngạc vang lên sau lưng: "Chẳng phải cô bị bắt rồi sao?"
Ôn Nguyễn Nhi được Tiểu Linh dìu, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt vừa mới có chút huyết sắc giờ lại tái mét vì tức giận.
Chung Hi đứng im tại chỗ. Ôn Nguyễn Nhi hất Tiểu Linh ra, cố sức bước vài bước tới quầy tiếp tân: "Các người làm việc kiểu gì thế, loại người có tiền án tiền sự này cũng có thể vào khách sạn ở sao? Bắt cô ta cút ra ngoài ngay lập tức!"
"Quý khách đừng kích động, hiện tại Chung Hi tiểu thư không còn thuê khách sạn của chúng tôi nữa, phòng của cô ấy đã cho người khác thuê rồi." Nhân viên tiếp tân giải thích.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi lại phát huy bản lĩnh khóc lóc náo loạn đến tột cùng.
Vừa gặp Chung Hi cô ta đã cảm thấy xui xẻo.
May mà con của cô ta không sao, nếu không...
Ôn Nguyễn Nhi hít sâu vài hơi: "Cô ta không còn ở đây nữa thì sao phải cho cô ta vào, đuổi cô ta ra ngoài đi."
Chung Hi nhìn đối phương: "Tôi tới tìm Bạc Lương Thần, cô có muốn hỏi anh ta xem có để tôi đi hay không?"
"Cô nói bậy!"
Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, cảm thấy đám người hóng hớt xung quanh đều đang cười nhạo mình.
Đúng lúc này, một bóng người ra khỏi thang máy, trợ lý Mẫn đi theo phía sau.
"Anh ta đến rồi kìa, cô có thể đích thân hỏi anh ta." Chung Hi bình tĩnh hếch cằm, thái độ dửng dưng.
"Lương Thần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Ôn Nguyễn Nhi lập tức kéo Bạc Lương Thần lại, hốc mắt đỏ hoe: "Giữa anh và cô ta đã kết thúc rồi."
Từ giây phút Chung Hi ngồi tù vào một năm trước, bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Chung Hi tiện tay lấy hạt dưa trên mặt bàn, tối nay cô chưa ăn cơm nên lúc này hơi đói bụng.
"Sau này anh sẽ nói cho em. Ngày mai là Tuần lễ thời trang, em về phòng nghỉ ngơi trước đi." Bạc Lương Thần vỗ về Ôn Nguyễn Nhi.
"Nhưng mà..."