Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiêu Nghị ngồi trên xe, vỗ mạnh vào vô lăng làm phát ra tiếng còi chói tai.  

 

"Mình có chỗ nào không bằng Bạc Lương Thần chứ?"  

 

Trên thương trường Bạc Lương Thần đè bẹp gã, đến phụ nữ cũng...  

 

Ánh mắt Tiêu Nghị lạnh như băng, gã siết chặt vô lăng: "Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi khiến các người phải coi trọng tôi."  

 

Ôn Nguyễn Nhi hỏi thăm một vòng cũng không hỏi được phòng bệnh của Chung Hi, đành phải đến phòng bệnh của Lục Bắc.  

 

Khi cô ta đến, trong phòng bệnh không có bóng dáng Lục Bắc mà chỉ có Hàn Chỉ Mai đang tự tay thu dọn giường chiếu cho con trai.  

 

"Sao tôi không tìm thấy Chung Hi, ngay cả con trai của bà cũng không biết đi đâu rồi!" Ôn Nguyễn Nhi hơi mất kiên nhẫn.  

 

Nghe tiếng nói và giọng điệu của cô ta, Hàn Chỉ Mai lạnh mặt nói: "Mời cô đi ra ngoài, nơi này không chào đón cô."  

 

Nếu không phải Ôn Nguyễn Nhi nói với bà ta cái gì mà phải nhằm vào Chung Hi, thì bà ta sẽ không nói cho Ôn Nguyễn Nhi chuyện địa điểm thi đấu.  

 

Hàn Chỉ Mai nhìn chòng chọc vào mặt Ôn Nguyễn Nhi. Bà ta biết rõ Lục Bắc và Chung Hi xảy ra tai nạn xe rất có thể là do Ôn Nguyễn Nhi gây ra!  

 

Nhưng bà ta không có chứng cứ.  

 

Cho nên bây giờ nhìn Ôn Nguyễn Nhi, bà ta chỉ có thể trút giận trong lòng.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Dường như Ôn Nguyễn Nhi đã nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Chỉ Mai: "Dữ với tôi á? Được lắm, có cần tôi ra ngoài nói với mọi người là lần này con bà xảy ra chuyện có liên quan đến bà, để xem đến lúc đó chồng bà sẽ nghĩ thế nào."  

 

"Là con trai ruột của mình quan trọng hay là bà vợ rắn rết ngủ bên gối mình quan trọng."  

 

"Im ngay!"  

 

Hàn Chỉ Mai xông lên túm lấy Ôn Nguyễn Nhi, trợn mắt trừng cô ta, hận không thể xé nát miệng đối phương.  

 

Ôn Nguyễn Nhi bị bà ta vừa kéo vừa túm một hồi thì cực kỳ khó chịu, liên tục vùng vẫy: "Bà ầm ĩ với tôi thì có ích gì? Đầu sỏ gây ra tất cả không phải bà, cũng không phải tôi, mà là Chung Hi có hiểu không?"  

 

Hàn Chỉ Mai bỗng thả tay, ngồi ngây ra đó, cuối cùng chỉ có thể che mặt khóc.  

 

Là tại bà ta không tốt, bị ma xui quỷ ám.  

 

Ôn Nguyễn Nhi lạnh lùng hừ mũi, phủi nếp nhăn trên người: "Nếu bà dám ra ngoài ăn nói linh tinh, tôi không ngại trở mặt đâu. Dù sao tôi cũng có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm đó, cùng lắm thì cá chết lưới rách."  

 

"Con khốn này, mày cút đi!"  

 

Nhìn dáng vẻ tức giận của Hàn Chỉ Mai, Ôn Nguyễn Nhi khinh bỉ quay đầu đi, kéo cửa rời khỏi đó.  

 

Hàn Chỉ Mai ngồi một mình trong phòng bệnh, run rẩy vươn tay sờ chiếc giường trong phòng bệnh: "Tiểu Bắc, mẹ có lỗi với con... Chỉ cần con có thể tỉnh lại, con bảo mẹ làm gì cũng được hết, con muốn thích ai thì thích người đó, mẹ không bao giờ ép buộc con nữa. Xin con đấy..."  

 

Ôn Nguyễn Nhi vừa ra khỏi phòng bệnh thì thấy trợ lý Mẫn bước nhanh về phía này.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK