"Khi bà rời khỏi nhà tôi, chắc hẳn mang theo không ít gia sản nhỉ? Nhưng bà chỉ nuốt một mình, không nói với ông chủ Hàn. Lúc nãy tôi sơ ý nói hết cho bọn họ rồi. Có lẽ bây giờ bọn họ đang tìm bà khắp nơi đấy!"
Giọng nói của Chung Hi còn âm u hơn ma quỷ dưới địa ngục.
Cô siết chặt vai Trang Uyển Như rồi đẩy nhẹ.
Trang Uyển Như đang thất thần, chân bủn rủn, ngã xuống bậc thang.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt tràn đầy căm hận, bà ta không dám ho he gì.
"Lương Thần, anh thấy chưa, Chung Hi đánh người ở hội trường hôn lễ của chúng ta kìa!" Ôn Nguyễn Nhi cho rằng mình đã nắm thóp Chung Hi, đang định hùng hổ tố cáo với Bạc Lương Thần.
Phía trợ lý Mẫn đã báo cho anh chuyện Chung Hi bị người ta theo dõi.
"Trước đó em cũng biết chuyện Chung Hi bị theo dõi phải không?"
Giọng anh lạnh lùng tột độ. Đây là lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn Ôn Nguyễn Nhi chứa cảm xúc chán ghét.
Mặc dù trước đây Ôn Nguyễn Nhi không cảm thấy anh dịu dàng và nhiệt tình bao nhiêu, nhưng con người anh vốn lạnh nhạt, dần dần cô ta cũng quen.
Song lúc này cô ta bị ánh mắt anh dọa sợ.
"Lương Thần, anh hãy nghe em giải thích!" Ôn Nguyễn Nhi hoảng hốt, vươn tay kéo anh.
Nhưng bàn tay trống rỗng, anh đã né trước.
Khách khứa xung quanh tận mắt nhìn thấy Bạc Lương Thần gạt cô dâu sang một bên, đi thẳng đến chỗ Chung Hi.
Anh không nói to, người khác không nghe thấy Chung Hi và Bạc Lương Thần nói gì, chỉ thấy hai người cùng nhau đi lên tầng.
Cơ thể Ôn Nguyễn Nhi chợt nhẹ bẫng, may mà phía sau có nhân viên công tác đỡ nên cô ta mới không té xỉu.
Trang Uyển Như thì ngồi trên sàn nhà xoa đầu gối bầm tím do va đập, sợ đến nỗi mặt mày tái mét.
Xung quanh loáng thoáng có người xì xào bàn tán.
"Hôn lễ này của nhà họ Ôn lại không thành sao?"
"Tôi thấy hình như Bạc Tổng vẫn còn tình cảm với vợ cũ. Nếu không thì với tính cách của anh ta, anh ta đã đuổi người ra ngoài từ lâu rồi."
"Hình như là Bạc Lương Thần đích thân mời vợ cũ đến dự, trợ lý của anh ta đưa người tới."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán vang lên từng hồi, giận đến mức ngất xỉu luôn.
Sự náo nhiệt bên ngoài từng hồi liên tiếp.
Chung Hi đứng ở bên cửa sổ, gắng sức hướng mặt nhìn ra bên ngoài, sôi động lớn như thế khiến cô chướng mắt, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
“Xem đủ rồi thì đến đây ngồi xuống đi.” Huyệt thái dương Bạc Lương Thần giật giật, trong lòng anh có một thứ dự cảm cực kỳ xấu.
Lúc này, Chung Hi một chân nhón lên mũi chân, chiếc váy kia ở trên người cô phác họa ra dáng người xinh đẹp, trêu chọc ánh mắt có chút cáu kỉnh của người đàn ông.
Cô không hề nhận ra ánh mắt phía sau, hai tay bám vào cửa chớp, vô cùng thích thú nhìn chăm chú xem bên ngoài, ý cười bên khóe miệng vừa nghịch ngợm vừa sinh động, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn kia lặng lẽ chui vào trong lòng Bạc Lương Thần.
Người đàn ông trong nháy mắt thất thần, nhưng chẳng bao lâu anh giật nơ xuống, mài ra tên của cô giữa hai hàm răng
“Chung Hi.”
“Tới đây.” Chung Hi không bằng lòng lê bước tới, trên mặt cố nén cười.