Bên trong tòa nhà lớn của MON, có ba khu vực bảo quản vật liệu.
Bên trong có đủ loại vật liệu rực rỡ sắc màu, đắt rẻ có đủ, hồng xanh lam tím...
Các nhóm thực tập sinh tìm mọi cách, có thể dùng giỏ đựng thì dùng giỏ đựng, có thể dùng quần áo chứa thì cởi áo khoác ra, dùng quần áo chứa luôn
Bởi vì trận đấu mặc dù không giới hạn thời gian, nhưng có một quy tắc bổ sung.
Đó là tất cả mọi người chỉ có một cơ hội để vào phòng bảo quản vật liệu.
Nói cách khác, nhất định phải mang tất cả vật liệu và công cụ cần thiết lấy ra, nếu không, có đi xin người khác, người ta cũng sẽ không cho mình.
Trong số đó, một số người đã có tính toán trước, những người khác muốn lấy nhiều hơn một chút để phòng bị tránh cho tai họa.
Một số nhà thiết kế có kinh nghiệm, đi bộ trong phòng bảo quản, nói chuyện với nhau, không chút căng thẳng.
Chỉ có đám thực tập sinh túm năm tụm ba tụ lại cùng một chỗ, vừa sợ hãi, vừa muốn tìm người làm bạn, lại phải đề phòng đối phương, hỏi thăm ý tưởng sáng tạo của mình.
Quả thực chính là một trận so tài thể lực và trí tuệ.
Lúc Chung Hi cắn một miếng bánh cuốn khoai tây đi tới, rất nhiều người trong bụng kêu ọc ọc.
Bởi vì hôm nay nên bọn họ đến xếp hàng từ rất sớm, vốn cũng chưa ăn cơm, thậm chí không uống nước.
Nhưng Chung Hi thì sao, đến trễ không nói, hiện tại trên người cô còn mang theo mùi hành hoa, trong miệng ngậm bánh cuốn, trong tay cầm sữa đậu nành, mùi thơm vờn quanh cô.
Khiến cho người ta... Ghen tị!
Lưu Viện Viện không nhịn được nuốt nước miếng: “Chung Hi, cô mua ở đâu vậy?”
“Xuyên Ký ở ngõ hẻm bên cạnh, cô có muốn không? Tôi có hai bánh bao kẹp thịt.” Chung Hi chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi.
Lưu Viện Viện vội vàng gật đầu: “Muốn!”
Ai đó kéo ba lô: “Hai mươi đồng một cái. Cô muốn cái cay hay không cay đây?”
”Hả?” Lưu Viện Viện ngây người hai giây.
Ngay sau khi Chung Hi và Lưu Viện Viện ăn no uống đủ, những người khác đã ôm vật liệu chọn xong rời đi.
Phòng bảo quản vật liệu lớn như vậy chỉ còn lại có vài người lẻ tẻ.
Lưu Viện Viện vừa rồi đã chọn một ít vật liệu, bây giờ đang ôm cái hòm vẫn muốn tiếp tục đi xem một chút.
Mục tiêu của Chung Hi lại vô cùng rõ ràng, cô đi thẳng tới mấy cái rương ở góc hẻo lánh nhất, sau đó tìm một cái xe kéo mang bốn năm cái rương lớn cùng nhau chồng lên, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời đi.
“Hả? Cô làm nhanh thế mà cô chọn nhiều vậy à?” Lưu Viện Viện bị sốc.
Cô ấy gần như vẫn luôn ở cùng chung một chỗ với Chung Hi, sau khi mọi người tiến vào đều giống như lạc vào mê cung, mỗi một phẩm loại đều phải chọn vài lần, ngay cả viên ngọc cùng màu sắc cũng phải phân chia lớn nhỏ, Chung Hi thì không thèm quan tâm, chưa mất đến năm phút đã chọn xong rồi?
Lưu Viện Viện cắn răng tiến lên, nhìn xung quanh một chút: “Cô không thể đùa giỡn như vậy! Cho dù tổng giám đốc Lý muốn cho cô điểm cao, cũng không có cách nào đâu.”
Chung Hi nghiêm túc: “Tôi không nghịch đâu, tôi đã chọn xong từ sớm rồi.”