Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô biết quá rõ Ôn Nguyễn Nhi, vừa tham lam lại vừa ngu dốt.  

 

Trong lúc nói chuyện với nhân viên, cô đã vô tình nhắc đến giá trị của vòng cổ trái tim hoàng đế, và ở khoảng cách đó, Ôn Nguyễn Nhi đang trang điểm, cô ta chắc chắn có thể nghe thấy.  

 

Và điều mà Chung Hi đang chờ chính là thời cơ.  

 

Ôn Nguyễn Nhi vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm, “Chắc chắn cô đã làm mất rồi, hoặc là cô đã làm hỏng nó rồi nên không dám nói?”  

 

“Bây giờ cô lấy nó ra đi, chúng tôi xem sẽ xử lý thế nào!” Hà Hiểu bước tới, “Ôn tiểu thư, cô nên biết rằng sợi dây chuyền đó rất đắt, cho dù cô thật sự đã làm hỏng nó rồi, chúng tôi cũng sẽ cố hết sức để sửa nó lại. Đừng làm to chuyện lên.”  

 

Ôn Nguyễn Nhi không ngừng lắc đầu, “Tôi thật sự không có lấy, tôi cất lại rồi, hơn nữa tôi còn cất rất kỹ.”  

 

Cô ta càng nói càng hụt hơi.  

 

Trong đám đông, cô ta cảm thấy lúc nào cũng có người đang nhìn mình, cô ta ngước mắt lên nhìn, đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Chung Hi.  

 

Vào khoảnh khắc đó, Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn hai mắt.  

 

Chỉ vào Chung Hi, “Là cô ta, chắc chắn là cô ta hại tôi.”  

 

Chung Hi khẽ nhướng mày, "Người cuối cùng ra vào phòng nghỉ đó là cô.”  

 

Đây là lời bào chữa cho bản thân đơn giản nhất.  

 

Cho nên, dù Ôn Nguyễn Nhi có tranh cãi như thế nào cũng sẽ không có kết quả, đạo diễn Lâm cũng không có cách nào bảo vệ cô ta, “Ôn Nguyễn Nhi, cô đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi.”  

 

“Tôi……”  

 

Ôn Nguyễn Nhi lo lắng đến nỗi phát khóc, “Chị Tiểu Linh, làm sao bây giờ?”  

 

Cô ta thực sự hoảng sợ.  

 

Lại có người bảo: “Nếu không tìm được thì chỉ có thể báo công an.”  

 

“Không được!” Ôn Nguyễn Nhi túm lấy Tiểu Linh rồi nghiến răng bảo, “Không được báo công an. Nếu ba em phát hiện, em sẽ tiêu mất. Chị giúp em gọi điện cho Lương Thần, bảo anh ấy đến cứu em.”  

 

Cứu?  

 

Nụ cười của Chung Hi càng trở nên nham hiểm.  

 

Hôm nay đã không làm chuyện uổng công, màn kịch này thật là đáng xem.  

 

“Được rồi, chúng ta đi theo nhóm ba người, chia nhau đi tìm. Sau một giờ, nếu vẫn không tìm thấy, hãy báo công an.” Vân Tích bảo như thế.  

 

Nếu là nhân viên nội bộ ăn cắp, Vân Tích bảo như thế vì không muốn làm to chuyện, cũng là để cho kẻ trộm có thời gian đặt lại chiếc vòng cổ về chỗ cũ.  

 

Khi lời này được thốt ra, anh ta còn lườm nguýt Chung Hi.  

 

Tuy nhiên, vẻ mặt của Chung Hi rất bình thản, như thể chuyện này không liên quan gì đến cô.  

 

Mười phút sau.  

 

Xe của Bạc Lương Thần dừng ở cổng trường quay.  

 

Anh bước vào, vẻ lạnh lùng.  

 

Ôn Nguyễn Nhi trùm chăn lên người, phóng thẳng đến, “Lương Thần, anh mau đến làm chủ giúp em, em không có thèm lấy sợi dây chuyền đó, em chỉ đeo thử một lát thôi, em thật sự không có trộm nó.”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK