Chung Hi chỉ xem TV, cũng không nhìn anh ta.
Lục Bắc cúi đầu đi qua, cầm lấy đũa, cũng bắt đầu ăn.
Một hồi lâu, Chung Hi nói: "Anh đừng lo lắng về kinh phí của đội xe, em kêu gọi tài trợ giúp các anh, anh cố gắng phát triển, đừng từ bỏ."
Trong nháy mắt đó, Lục Bắc bỗng cảm thấy miệng nhạt thếch.
"Chung Hi à, anh còn tiền, tiền của em thì em mang trả nợ đi." Lục Bắc cúi gằm, giọng nói tràn đầy không cam lòng.
Anh đã nghĩ đến mọi cách có thể nghĩ ra được.
Nhưng mẹ anh nhất quyết muốn anh đính hôn với Từ Á hoặc là xác định quan hệ trước, sau đó mới tiếp tục đầu tư cho đội xe.
Đám bạn bè của anh đều được "thông báo" rồi.
Hầu hết bọn họ đều là cậu ấm cô chiêu ở Vân Thành, việc kinh doanh trong nhà có dây mơ rễ má với nhau nên không ai dám giúp đỡ.
Nếu không phải vậy thì bây giờ Lục Bắc cũng chẳng khó khăn thế này. Anh không muốn từ bỏ, cũng không muốn khiến cho các anh em trong đội xe bị ép phải dừng bước giữa đường.
Anh đặt đũa xuống: "Cho dù có khó khăn đến mấy, anh cũng không..."
Cần tiền của Chung Hi.
Nhưng anh còn chưa thốt ra nửa câu sau đã đối diện với đôi mắt trong veo của Chung Hi, đành nuốt lại những lời mạnh miệng.
Anh lẩm bẩm: "Không cần là không cần."
Chung Hi dứt khoát lấy giấy vay nợ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra: "Anh ký đi! Chờ khi nào anh có tiền thì trả em, có tính lãi. Ít nhất thì anh cũng phải cầm cự qua hai trận đấu tháng này."
Trước khi đến đây, cô đã gọi điện cho Tôn Lưu nên biết rõ tình hình hiện tại của đội xe.
Nếu không thể giải quyết vấn đề tiền bạc thì đội xe chỉ còn nước giải tán.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Từ Á gọi với vào trong: "Anh Lục Bắc ơi, anh mau ra ngoài đi, bác gái đến rồi."
"Mẹ anh?" Lục Bắc sửng sốt: "Sao bà ấy lại biết chỗ này?"
Anh đứng phắt dậy, cấp tốc thu dọn đồ đạc ngổn ngang trên mặt đất.
Chung Hi ăn thêm miếng mì, sau đó bình tĩnh đeo ba lô, đi ra ngoài từ cửa ban công. Chỗ đó có thể đi thẳng đến căn phòng bên kia.
Đến khi Lục Bắc hoàn hồn, trong phòng đã không còn bóng dáng Chung Hi mà chỉ có giấy vay nợ trên bàn.
Hàn Chỉ Mai ra lệnh cho người trong đội xe mở cửa.
Vừa vào phòng bà ta đã trông thấy Lục Bắc đang ngồi đó ăn mì một mình.
Từ Á nhíu mày: "Không đúng, rõ ràng là chị Chung Hi ở đây."
Lục Bắc nuốt miếng mì trong miệng, lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Mẹ à, sao mẹ lại biết con ở đây?"
Từ Á ở phía sau cúi đầu.
Ngoài cô ta ra, những người ở đây làm gì có ai mật báo cho Hàn Chỉ Mai kia chứ! Lại còn đúng lúc Chung Hi và Lục Bắc ở riêng trong phòng.
Hàn Chỉ Mai biết tin Chung Hi lại đến tìm con trai mình từ chỗ Từ Á thì lập tức chạy tới. Nhưng căn phòng này chỉ lớn chừng ấy, hoàn toàn không có chỗ giấu người.
Từ Á đành phải nở nụ cười: "Hôm nay em đến đây để báo cho anh một tin vui, em sẵn lòng tiếp tục đầu tư cho đội xe của anh."
Lục Bắc và người trong đội xe đều sững sờ.
Song Lục Bắc nhanh chóng bình tĩnh lại: "Thưa mẹ, con không thể đồng ý với điều kiện mẹ đưa ra."
Cách bờ vai Hàn Chỉ Mai, anh nhìn Từ Á bằng ánh mắt không có chút tình cảm nào.
Từ Á cúi đầu im lặng.