Dù sao, đối với Bạc Lương Thần mà nói, căn bản cô không đáng để nhắc tới.
Bọn họ còn đi diễn kịch làm gì?
Cũng không kích động được anh ta.
Lục Bắc chỉ đưa tay xoa xoa tóc cô: “Vừa rồi gấp quá, quên ấn số tầng.”
Bạc Lương Thần bước vào thang máy, sắc mặt lạnh băng.
Ngược lại Lục Bắc nghiêng người, vô lại chào hỏi: “Bạc tổng, lại gặp mặt rồi, trong một ngày, chúng ta tự nhiên chạm mặt ba lần? Tôi thấy Bạc tổng cũng không bận rộn như lời đồn.”
Ánh mắt Chung Hi lạnh đi vài phần.
Đúng vậy, trong khoảng thời gian gần đây, sao lại có thể gặp được anh thế.
Sau khi bọn họ kết hôn, cô thậm chí không thể nhìn thấy một góc áo của anh.
Bây giờ trở thành người xa lạ, số lần gặp anh trái lại còn nhiều hơn, có lẽ là do ông trời đang trêu chọc cô.
Ting.
Thang máy đi lên tầng khách sạn, Lục Bắc đi ra trước một bước, Chung Hi đuổi theo.
Nhưng cô mới vừa động, cổ tay đã bị người khác kéo lại.
Cô kinh ngạc xoay người, bắt gặp gương mặt tràn ngập lạnh lẽo Bạc Lương Thần.
“Tôi có lời muốn nói với em, gặp riêng.”
Lục Bắc muốn quay đầu lại kéo Chung Hi trở về, lại không kịp.
Cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên từ từ.
Chung Hi dùng sức giãy giụa, cổ tay thoát khỏi đầu ngón tay lạnh như băng của anh, thân thể cũng dựa về phía sau, duy trì khoảng cách với anh: “Bạc tổng vẫn không chút kiêng nể cảm xúc của người khác, muốn thế nào, thì như vậy.”
Không biết tôn trọng.
Đây là điểm đầu tiên cô bất mãn ở Bạc Lương Thần.
Bạc Lương Thần không bỏ qua sự chán ghét chân thực trong đáy mắt cô, anh nhíu mày lại, ngắn ngủi một năm, Chung Hi đối với anh, không phải yêu, cũng không phải hận, mà là hoàn toàn không quan tâm.
“Tại sao em một mực không nói cho tôi biết sự thật?Nếu người cứu tôi là em, thì lúc trước tôi sẽ đối xử với nhà họ Chung, có thể nhẹ tay.” Giọng nói của Bạc Lương Thần lạnh nhạt như nước, tầm mắt vẫn rơi trên mặt Chung Hi.
Trong nháy mắt, Chung Hi dường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất.
“Nếu lúc trước tôi nói cho anh biết, anh cũng sẽ cho là tôi diễn trò lừa anh.” Cô không ngần ngại nở nụ cười, tựa như tập đoàn Chung thị bị hủy diệt chỉ là một cơn ác mộng.
Bạc Lương Thần không nói gì.
Nhưng anh đồng tình với lời Chung Hi nói, thật sự thì anh có thể sẽ nghĩ như vậy.
Người đàn ông suy nghĩ điều gì đó, sắc mặt thâm trầm.
Chung Hi xoa xoa cái mũi, nhịn xuống sự chua xót trong mắt: “Bạc Lương Thần, là Ôn Nguyễn Nhi bảo anh đến à, có phải cô ta sợ tôi nói xấu cô ta với truyền thông hay không, phiền anh giúp tôi chuyển lời cho cô ta, tôi không rảnh, cũng sẽ không giống mấy người, làm mấy chuyện vụng trộm như thế.”
“Chung Hi, đây là chuyện giữa tôi và em, đừng liên lụy đến những người khác.” Bạc Lương Thần nhíu mày, loại cảm xúc buồn bực này lại một lần nữa dâng lên trong lòng.
Trong thang máy, tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt trên người Chung Hi.