“Vậy cô có biết chuyện thầy Vân Tích bị người cướp bóc hay không? Anh ta bị thương phải nhập viện, chúng tôi thăm gặp anh ta, cô có đi không?”
“Bị cướp á? Khi nào vậy?”
Chung Hi nhíu mày.
“Rạng sáng hôm qua, hơn mười hai giờ.”
Đúng lúc cô rời khỏi biệt thự Bạc Lương Thần, đi về nhà.
Chung Hi cân nhắc, cắn răng nói, “Tôi gặp cô ở chỗ nào đây?”
Sau đó, cô rời khỏi nhà.
Nhưng những gì cô không biết là cô chỉ mới đi được năm phút, cánh cửa nhà cô đã bị mở ra.
“Động tác phải nhanh, không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Vâng!”
20 phút sau, bệnh viện thành phố.
Chung Hi cùng Lưu Viện Viện và Lâm Khải tụ lại trước cửa bệnh viện, nghe Lưu Viện Viện nói chuyện, Chung Hi nhíu mày càng chặt.
Sau khi quay phim ngày hôm đó, Vân Tích không xảy ra chuyện gì.
Anh ta bình yên vô sự trở về công ty, cũng không nói với bất cứ kẻ nào, anh và Chung Hi ở trên xe anh ta đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tối qua, anh ta đột nhiên bị cướp.
Hoặc các sĩ quan cảnh sát làm nhiệm vụ gần đó đã đưa anh ta đến bệnh viện.
“Nghe nói không phải là một vụ cướp bóc bình thường đâu, Vân Tích lão sư bị mất đi một cái đồng hồ, trị giá hơn mười vạn đấy.” Lâm Khải nói như vậy, “Nhưng trên xe anh ta còn có tiền mặt, tên cướp lại không lấy. “
“Vân Tích lão sư xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này thì không thể tham gia chương trình đại tú VK rồi.”
*VK: một show thời trang bên Trung Quốc.
“Không phải, có người ở công ty cạnh tranh cố ý tính kế anh ta chứ?”
Hai người bọn họ mở rộng não bộ, càng đoán càng thái quá.
Ngược lại Chung Hi, chưa bao giờ tỉnh táo như thế.
Ngày đó cô chạy trốn từ trên xe Vân Tích, là Bạc Lương Thần mang cô đi, anh khẳng định đã biết lúc đó xảy ra chuyện gì, tối hôm qua Vân Tích bị người nhắm vào như vậy, bị cảnh sát phát hiện, lại không tra được bất kỳ dấu vết nào.
Nói trắng ra là có người đằng sau hậu trường thiết kế vụ cướp này, không chỉ ẩn nấp không lộ ra, mà còn rất có quyền thế.
Khả năng rất lớn là Bạc Lương Thần!
Nhưng Chung Hi không hiểu, vì sao anh lại làm như vậy? Trút bực à?
Cô cứ mang vẻ mặt mê mang như vậy đi theo bọn họ vào phòng bệnh, bên trong Hà Tiêu và Anna đều ở đây.
“Vân Tích lão sư, thầy phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Lưu Viện Viện vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy gạc trên đầu Vân Tích được bọc như tổ ong, mắt còn bị bôi thuốc đỏ, suýt nữa cười thành tiếng.
Lâm Khải ho khan một tiếng, vội vàng hòa giải, “Vân Tích lão sư, hy vọng thầy sớm hồi phục.
Ánh mắt Vân Tích liếc tới, toàn thân bị đánh không động đậy được, tầm mắt dừng trên người Chung Hi, tối tăm không rõ.