Ngón tay Bạc Lương Thần siết chặt: “Buồn cười như vậy sao?”
“Khụ khụ, nói chung cũng buồn cười.” Chung Hi thu hồi tầm mắt, dùng thìa khuấy ly cà phê, phát ra tiếng vang lách cách.
Trước kia Bạc Lương Thần luôn trách cứ cô, nói làm như vậy quá khiếm nhã, trái với những phép tắc của người kinh doanh.
Nghĩ như vậy, cô càng khuấy càng dùng sức.
Không ai có tư cách quản lý cảm giác của mình, thực sự rất thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Chung Hi cảm nhận hương vị cà phê thuần túy như vậy, dư vị thấm vô cùng.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên cô nhìn Bạc Lương Thần cũng không cảm thấy buồn nôn nữa.
“Thế nào, Bạc tổng, tôi tặng anh phần quà tân hôn này, anh có hài lòng không?” Chung Hi nâng cổ tay mảnh khảnh lên: “Ôi trời, đến giờ rồi này, anh mau đi tham gia hôn lễ đi! Thiếu đi chú rể là không có ý nghĩa gì đâu nha.”
Bạc Lương Thần đè nén sự tức giận.
Ngay bây giờ, anh còn có thể tiếp tục đám cưới của mình sao?
Chẳng phải để trở thành trò cười toàn bộ cái Vân Thành này à?
“Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút thôi.” Chung Hi nhún nhún vai, cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, cô cũng không kích thích anh nữa, dù sao, một mình tâm trạng cô thoải mái là đủ rồi.
Lúc này, Lục Bắc đang tìm kiếm Chung Hi khắp nơi ở hiện trường hôn lễ.
Anh ta gọi điện thoại cho Chung Hi nhưng không thể bắt máy được, hơn nữa nghe một số người nói, sau khi Ôn Nguyễn Nhi và Chung Hi cãi nhau ầm ĩ một trận đã bị Bạc Lương Thần mang đi khiến anh ta càng thêm sốt ruột.
Trợ lý Mẫn gõ cửa, đi vào, thấp giọng báo cáo chuyện này với Bạc Lương Thần.
Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông bộc lộ sự lạnh lẽo nhưng anh cũng không nói cho Chung Hi biết.
Sau khi trợ lý Mẫn rời đi, anh mới lạnh giọng mở miệng: “Cô tính kế chuyện nhà họ Ôn, tôi sẽ không can thiệp, nhưng nếu ảnh hưởng đến Bạc thị, đừng trách anh xuống tay vô tình.”
Chung Hi chớp chớp mắt, giả vờ nghe không hiểu.
Mục đích của cô chính là muốn ảnh hưởng đến Bạc thị, cuối cùng sẽ lật đổ Bạc thị!
Cô nhất định phải khiến Bạc Lương Thần thua trong tay cô.
“Nếu anh không còn chuyện gì khác, chúng ta mau ra ngoài đi, tôi còn muốn chính miệng chúc phúc cho anh ở trong hôn lễ nữa cơ.” Chung Hi vội vàng đứng lên, chào hỏi Bạc Lương Thần: “Đi đây!”
“...”
Tâm tư của cô lộ rõ rành rành.
Người đàn ông bực bội lấy tấm thẻ ra, ném đến trước mặt cô: “Cô có thể biến đi được rồi.”
Cô luôn có cách khiêu khích lửa giận trong anh.
Chung Hi không khách khí vươn tay ra: “Cảm ơn nha, tôi đã thỏa thuận với công ty đòi nợ rồi, số tiền kia, tôi sẽ trả đều hàng tháng, anh đừng hy vọng tôi sẽ lấy tiền này đi trả nợ nhé.”
Bỏ lại câu này, cô làm đúng như lời Bạc Lương Thần nói dùng tốc độ nhanh nhất hào phóng biến mất.
Sở dĩ cô đi nhanh như vậy là vì sợ Bạc Lương Thần đổi ý.
Nơi này khắp nơi đều là người của anh, nếu thật sự chọc giận anh, Chung Hi không có khả năng toàn thân trở ra, cô đã đúng khi đánh cuộc Bạc Lương Thần không thích Ôn Nguyễn Nhi như vậy.