Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Hi có dáng người mảnh khảnh, mặc bộ đồ này trông rất khí chất, nhưng nếu là Ôn Nguyễn Nhi đang mang thai mặc thì cũng chỉ tạm được thôi.

 

Sau khi lấy được y phục, Ôn Nguyễn Nhi kiêu căng đi vào phòng thay đồ trước một bước.

 

Chung Hi bị cô ta va vào nhưng không nói gì, kéo cánh cửa ngoài cùng ra.

 

Cô không mang thai nên thay đồ nhanh hơn. Lúc cô đi ra, Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn ở bên trong.

 

Bạc Lương Thần lơ đãng ngước mắt, trong khoảnh khắc ấy anh không dời mắt nổi. Không thể không thừa nhận bất kể vóc dáng hay là gương mặt, Chung Hi đều xếp số một số hai.

 

Nhân viên cửa hàng bước đến khen: "Tiểu thư, bộ đồ này đúng là đo ni đóng giày cho chị mà."

 

Chung Hi soi gương cũng cảm thấy rất đẹp.

 

Trong cả quá trình cô đều coi người đàn ông ngồi trên sofa là không khí.

 

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi vừa thay đồ xong lại để lộ lưng đi ra ngoài, nhõng nhẽo làm nũng với người đàn ông kia: "Lương Thần, anh kéo khóa giúp em nha! Người ta không với tới."

 

Chung Hi nhìn sang, khóa này không khó kéo mà.

 

Cố ý khoe ân ái đấy à?

 

Bạc Lương Thần nhíu mày. Nhiều người nhìn như vậy mà Ôn Nguyễn Nhi lại cứ thế đi ra, thật là bất lịch sự. Hơn nữa, Chung Hi có thể tự kéo khóa, sao Ôn Nguyễn Nhi lại không làm được?

 

"Lương Thần, nhanh lên nào!"

 

Bạc Lương Thần đành phải vươn tay kéo khóa giúp cô ta.

 

Dường như Ôn Nguyễn Nhi không nhìn thấy vẻ bực bội và miễn cưỡng trên mặt anh, vẫn cứ nở nụ cười yêu kiều đứng trước gương: "Có đẹp không anh?"

 

Cô ta mặc bộ này không xấu, nhưng sợ nhất là có sự so sánh. Thật sự là ở bên cạnh Chung Hi, cô ta chẳng khác gì cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.

 

Ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nhìn ra, nhưng hình như Ôn Nguyễn Nhi chỉ quan tâm đến suy nghĩ của một mình Bạc Lương Thần, hoàn toàn làm lơ mọi thứ xung quanh.

 

"Lương Thần?"

 

Bạc Lương Thần đáp "ừ", giọng điệu qua loa lấy lệ mang ý tốt: "Đẹp."

 

Ôn Nguyễn Nhi nói ngay: "Cái này cũng gói lại luôn. Lương Thần, anh lại đợi em thêm một lát nhé, em vào thay đồ."

 

Lúc Ôn Nguyễn Nhi đi vào trong thì nghe thấy Chung Hi nói: "Thôi, tôi xem cái khác."

 

Cô ta cho rằng Chung Hi không mua nổi.

 

Vì vậy cô ta đi trước một bước, xông vào phòng thay đồ của Chung Hi rồi lấy mất quần áo của đối phương.

 

Khi Chung Hi trở lại thay đồ, cô tìm mãi mà không thấy quần áo của mình đâu.

 

Cô tìm một vòng, khi ra khỏi phòng thay đồ thì Bạc Lương Thần đã dẫn theo Ôn Nguyễn Nhi rời đi.

 

"Xin hỏi các cô có nhìn thấy quần áo của tôi đâu không?"

 

"Không ạ. Thưa tiểu thư, nhân viên của cửa hàng chúng tôi không vào phòng thay đồ."

 

Vậy thì nhất định là Ôn Nguyễn Nhi giở trò.

 

Tối qua cô ra tay quá nhẹ!

 

Chung Hi nhìn ra ngoài cửa: "Tôi có thể mặc bộ này đi ra ngoài mua một bộ khác, sau đó mang về trả lại được không? Dù sao thì quần áo của tôi cũng bị mất ở trong cửa hàng."

 

Tạm thời cô chỉ có thể nghĩ ra cách này.

 

Nhưng nào ngờ nhân viên cửa hàng lại mỉm cười nói: "Chị có thể mặc đi luôn. Lúc nãy vị tiên sinh kia đã thanh toán cho chị rồi ạ."

 

Chung Hi giật mình, lẽ nào là Bạc Lương Thần?

 

Chung Hi nhíu mày, cô không muốn đụng hàng với Ôn Nguyễn Nhi, lại càng không muốn nhận đồ bố thí của người đàn ông kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK