Chung Hi không kịp nói gì, cửa thang máy đã đóng lại.
Ở cửa, Bạc Lương Thần vừa từ trên xe xuống, bị dội một chút mưa nhỏ.
Anh hẹn đối tác đến đây nói chuyện, mới vào cửa, đã chứng kiến trò hay như vậy.
Xem ra, Chung Hi còn rất vui khi được Lục Bắc theo đuổi đấy! Nhìn thì có vẻ thanh cao, trên thực tế, không phải là thích loại có tiền à? Nếu lúc trước anh không tiền không thế, thiên kim cao cao tại thượng nhà họ Chung cũng sẽ không gả cho anh.
A... Kết quả, Chung Hi hay những người phụ nữ kia vẫn không khác nhau.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tức giận trong lòng anh dường như mới giảm đi một chút.
Bạc Lương Thần cau mày, ngay cả đứa bé giữ cửa cũng nhìn ra anh khó chịu.
Trợ lý Mẫn chống chọi với cơn áp thấp này, tiến lên nói, “Bạc tổng, Phương tổng ở hội trường Thủy Vận trên tầng ba.”
“Đi.”
Bạc Lương Thần từ trong kẽ răng mài ra một chữ như vậy, rồi đi vào thang máy.
Lúc đi ngang qua phòng riêng của bọn Lục Bắc, bước chân Bạc Lương Thần dừng lại nửa nhịp, bởi vì anh nghe được rõ ràng âm thanh ồn ào truyền ra từ trong căn phòng.
“Lục Bắc, Chung Hi, hai người nhất định phải tự phạt một ly, thật không nghĩa khí gì cả, ngấm ngầm yêu nhau? Lừa gạt bọn tôi lâu như vậy!”
Chung Hi trực tiếp đẩy Lục Bắc một cái.
“Nhanh, giải thích rõ ràng.”
Lục Bắc nghiêng đầu, vụng về nói: “Chung Hi nói rồi đấy, đây chỉ là trò đùa thôi, chiếc nhẫn kia, thật sự là tôi mua tạm ở chợ đêm đấy.”
Lời này của anh ta, cũng chỉ lừa gạt được mấy người đan ông chuyên ngành kĩ thuật thôi.
LOVEERKIN, phải xếp hàng trước nửa năm, cho dù Lục Bắc nhờ vả bạn bè, cũng chờ hơn ba tháng.
Nhưng Chung Hi không thích, chỉ là nói suông.
Lục Bắc nở nụ cười tự giễu: “Được rồi, mọi người, tôi uống tôi uống! Nếu không, Chung Hi uống nhiều quá, sẽ say mất.”
Mọi người vẫn không tin lắm.
“Vậy cậu ở trên bục nhận giải chân thành tỏ tình, cũng là nhất thời nói bừa hay sao?”
Lục Bắc liếc nhìn Chung Hi một cái, cô vẫn bình tĩnh như cũ, dường như chỉ là người ngoài cuộc, trong lòng anh ta lạnh đi vài phần, gật đầu: “Ngày hôm qua xem một bộ phim thần tượng, diễn cũng ổn phết ấy chứ, này? Mấy cậu đừng chỉ chú ý nói chuyện phiếm, đồ ăn gọi có đủ hay không? Lại đây, thêm một con tôm hùm nữa!”
Nói qua nói lại, mọi người cuối cùng cũng không còn hứng thú truy hỏi hai người bọn họ nữa.
Chung Hi chống cằm, rót cho Lục Bắc một ly rượu, cũng rót cho mình một ly.
Cô nhân lúc bọn họ đang oẳn tù tì uống rượu, không ai để ý đến hai người bọn họ, đụng vào khuỷu tay Lục Bắc, “Vấn đề vừa rồi của anh, bây giờ em trả lời anh, nếu là anh ta, em sẽ đá vào mặt anh ta một cước.”
“Sau đó, nghênh ngang rời đi.”