Nếu không phải Lưu Viên Viên thường xuyên kể cho cô mấy tin vỉa hè, thì e là hôm nay Chung Hi sẽ không biết chuyện Vân Tích nằm viện.
Lưu Viên Viên nhìn cô, mãi lâu sau mới nói một câu: "Chung Hi, tôi rất hâm mộ cô."
"Hâm mộ tôi á?"
Chung Hi nhíu mày, khẽ mỉm cười lắc đầu: "Cô hâm mộ Lâm Khải còn hơn là hâm mộ tôi."
Di động rung lên, là tin nhắn của công ty đòi nợ.
Chung Hi liếc nhìn rồi dứt khoát gửi cho bọn họ số tiền mà Trang Uyển Như đưa cho cô, ngoài ra còn bổ sung một câu: "Tôi đã trao đổi với ông chủ của anh rồi, khoản nợ có sự thay đổi."
Cô phải nhanh chóng trả hết khoản tiền kia và phủi sạch mọi quan hệ với người đàn ông đó.
Cuộc sống của cô đã tàn tạ lắm rồi, có gì đáng để người ta hâm mộ đâu?
"Tôi đi trước đây, hai người nói chuyện đi." Chung Hi cầm ba lô, rảo bước rời đi.
Lưu Viên Viên nhìn theo bóng lưng cô, khẽ chớp mắt.
Lâm Khải mua đồ ăn trở lại thì phát hiện Chung Hi đã đi rồi, anh ta hơi tiếc nuối: "Tôi cứ tưởng hôm nay có thể mời các cô ăn cơm cơ."
Lưu Viên Viên vỗ vai anh ta: "Yên tâm đi, sẽ có cơ hội thôi."
Lâm Khải nhìn nụ cười ngây thơ của cô, khẽ hỏi: "Cô không cảm thấy khoảng cách giữa Chung Hi và chúng ta ngày càng xa sao?"
Lưu Viên Viên sững ra mấy giây, sau đó nhận ly kem trong tay đối phương: "Mau ăn đi, một lát nữa là tan luôn đó."
Kem vào khoang miệng mang lại cảm giác mát lạnh, Lưu Viên Viên vừa đi vừa nói: "Chúng Hi và chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới."
Lâm Khải nghe vậy, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Lưu Viên Viên ngoảnh đầu lại và mỉm cười bảo: "Hơn nữa, sớm muộn gì Chung Hi cũng trở lại thế giới ban đầu của cô ấy. Tôi tin rằng cô ấy có thể làm được dựa vào chính năng lực của mình."
Cô sẽ không chỉ trích Chung Hi sau lưng giống như đám người trong công ty. Ánh mắt cô bộc lộ rõ sự hâm mộ và tán thưởng dành cho Chung Hi, không hề che giấu chút nào.
Buổi chiều hôm đó, Chung Hi nhận được thông báo của công ty, nhân viên mới là cô sẽ thay thế Vân Tích tham dự show diễn cuối tuần.
"Tôi ư?"
"Đúng vậy, đây là chỉ thị từ lãnh đạo cấp cao của công ty. Sáng sớm ngày mai cô có thể đến hội trường báo danh."
Show diễn này là show được yêu thích nhất hàng năm của MON.
Rất nhiều món trang sức nổi tiếng sẽ được triển lãm ở đây.
Tham dự sự kiện cấp bậc này chắc chắn sẽ lấy được một tấm vé vào cung điện thiết kế trang sức.
Chung Hi kích động đến mức cả đêm không ngủ ngon. Ôn Nguyễn Nhi gì đó, Vân Tích gì đó đều bị cô quên béng.
Sáng sớm hôm sau, cô chạy tới hội trường theo thời gian được thông báo.
Nhân viên Lieza đã đợi cô ở cửa từ sớm: "Cô Chung Hi phải không? Mời vào bên trong."
Chung Hi khẽ gật đầu, đi theo đối phương vào thang máy.
Tiếp đó, tờ rơi tuyên truyền và một cốc cà phê được nhét vào tay cô.
"Mấy thầy cô khác cũng đến cả rồi. Mời vào."
Cửa vừa mở ra, Chung Hi trông thấy một bục trưng bày đẹp vô cùng, kéo dài từ cửa đến tận bậc thang bên trong.
Trong đó đã đặt các món trang sức, tất cả đều là sản phẩm cao cấp mỗi quý của MON.
Mà những sản phẩm có giá trị hơn thì ở khu trưng bày trên tầng hai.
Những người được mời vào trong showroom này không phải nhân vật nổi tiếng trên thương trường thì cũng là người có đẳng cấp thời trang, người bình thường hoàn toàn không có tư cách lấy được thư mời.
Chung Hi cũng được coi là người từng thấy các sự kiện lớn. Tuy nhiên, sau khi trải qua quãng thời gian ấy, vào lúc này cô vẫn hơi xúc động khi đứng ở nơi đây.