“Vậy nếu không thì tôi tự mình chuyển đi à? Tôi chuyển chúng đi được à?” Chung Hi cũng không nhàn rỗi, trên tay cô cũng xách rương đạo cụ.
Đã sớm đoán được cô sẽ tranh luận, Hà Tiêu hừ một tiếng: “Đó là công ty phân phối công việc cho cô, nếu cô không làm được thì có thể nói trước, bây giờ lại làm thành một mớ hỗn độn, làm chậm tiến độ quay phim, trách nhiệm này, cô tự mình gánh vác. “
“Năm phút trước tôi mới biết cô muốn một mình tôi di chuyển mấy ngàn cân đồ đạc đấy.” Chung Hi không chút khách khí phản bác trở lại.
Sau đó, nhìn lướt qua Ôn Nguyễn Nhi khóc lóc không biết mực bên cạnh, thật sự là xui xẻo.
“Chung Hi! Có phải cô chơi xỏ tôi đúng không? Cô cố ý tìm mấy người như vậy đến nhìn tôi, cô điên rồi.” Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Tròng mắt Tiểu Linh nhìn quanh vòng, lúc này ôm Ôn Nguyễn Nhi, lớn tiếng an ủi: “Nguyễn Nhi, đừng khóc, loại người này lòng dạ lang sói, hai vợ chồng nhà em không màng hiềm khích trước kia, để cô ta vào MON, cô ta lại lấy oán trả ơn, còn tìm người thiết kế bẫy cho em.
Chung Hi ngay cả một câu cũng chưa nói, đã bị chụp cái mũ lớn như vậy.
Ôn Nguyễn Nhi không phản ứng nhanh như Tiểu Linh.
Cô ta mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Linh nháy mắt với cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn qua thì thấy Bạc Lương Thần đang dẫn theo trợ lý Mẫn đi vào, cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, trực tiếp chạy ùa vào dưới áo khoác gió của người đàn ông.
“Làm sao vậy?”
Bạc Lương Thần nhíu mày, khuôn mặt vì giữ thể diện mà lộ ra sự lạnh lùng, không giận mà uy.
Toàn trường những người khác đều hít một hơi khí lạnh.
Lần này thì xong rồi, chuyện lớn rồi.
Cả đám đều đồng tình nhìn Chung Hi, dù sao bọn họ cũng không biết sự thật, chỉ cảm thấy Chung Hi chính là đang trả thù Ôn Nguyễn Nhi nhưng bởi vì xảy ra sai thời điểm, đúng lúc bị chồng cũ của cô bắt.
Lúc này Hà Tiêu cũng không lên tiếng chỉ lẳng lặng ở bên cạnh xem kịch vui.
Dù sao sự thật thế nào cũng không ai quan tâm.
Lưu Phong biết Ôn Nguyễn Nhi là do mình thêm vào, nếu bị truy cứu, anh ta khó thoát khỏi tội lỗi, vì thế lập tức tiến lên lấy lòng cười: “Bạc tổng, thật sự là rất xin lỗi, do chúng tôi quản lý sơ sẩy để xảy ra hiểu lầm như vậy, bây giờ chúng tôi sẽ đi xử lý, anh yên tâm, tin tức này sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Ôn Nguyễn Nhi nắm chặt áo sơ mi bạc lương thần, khóc không ngừng.
Dáng vẻ như vậy, giống như bị tủi thân cực lớn.
Sau đó, mấy người công nhân đã bị đuổi ra ngoài.
Chung Hi nhìn Bạc Lương Thần khoác áo khoác lên người Ôn Nguyễn Nhi, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, cô thản nhiên nghênh đón tầm mắt Bạc Lương Thần.
Tất cả họ đều coi cô là kẻ gây ra tội lỗi.
Cô không quan tâm.
Cũng không biết có phải phản ứng của cô đã chi phối suy nghĩ của người đàn ông hay không.
Bạc Lương Thần giơ tay lên, rất nhanh, toàn bộ phòng quay phim chỉ còn lại Chung Hi và anh.
Trước khi Ôn Nguyễn Nhi đi ra ngoài, còn nũng nịu nắm tay Bạc Lương Thần: “Lương Thần, anh nhất định phải thay em trút giận đấy nếu không thì danh dự sau này của em sẽ bị hủy hoại mất.”
“Tôi không nghĩ tới bây giờ cô sẽ trở nên như vậy.” Hắn lạnh lùng một câu, mang theo chán ghét.
Toàn bộ căn phòng trống vắng chỉ một câu này đã mạnh mẽ đâm vào trong lòng Chung Hi.
Cô cho rằng mình đã không còn đau lòng từ lâu nhưng dường như bị người ta xé rách.
“Cô muốn trả thù tôi, muốn lên kế hoạch với Bạc thị, tôi cũng có thể cùng cô chơi đùa, nhưng em ấy mang thai, cô không nên động đến em ấy.”