Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ nhướn mày, cô ta biết ngay, chỉ cần cô ta nghe lời, Bạc Lương Thần làm sao có thể không để ý tới cô ta?
Hai người cùng nhau bước vào phòng ăn.
Gọi đồ ăn không bao lâu, chợt nghe bàn bên cạnh bàn luận chuyện của Chung Hi.
“Loại người này không thể sửa được nữa rồi, tâm rõ xấu.”
“Tôi nghe nói người trong công ty bọn họ cũng rất không thích cô ta, thật không biết vì sao MON lại muốn loại người như cô ta tham gia!”
“Nhỏ tiếng một chút, sẽ bị nghe được đấy.”
“Sợ cái gì? Cô ta sẽ phải vào tù.”
Bạc Lương Thần bưng cà phê lên, nếm nhẹ một ngụm, sắc mặt như thường.
Ngược lại Ôn Nguyễn Nhi đã không kìm được sự vui vẻ trong lòng.
“Lương Thần, anh cũng nghe nói rồi chứ? Chung Hi lại bị bắt, thật không biết cô ấy nghĩ như thế nào, không nên chà đạp cuộc đời mình như vậy.” Ôn Nguyễn Nhi cố ý làm ra vẻ đáng tiếc.
Nhưng cô ta không có diễn xuất như Chung Hi, cũng không phải là một diễn viên giỏi.
Cả gương mặt đều viết bốn chữ vui sướng khi người gặp họa, phối hợp với biểu cảm lúc này của cô ta, thì chính là điển hình cho việc trong ngoài không đồng nhất.
Mà đặc biệt nhất là, cô ta còn vui vẻ diễn trước mặt Bạc Lương Thần, đối với diễn xuất vụng về của mình hoàn toàn không biết.
Trong nháy mắt, trong đầu Bạc Lương Thần không hiểu sao hiện ra gương mặt của Chung Hi.
Nếu lúc này người ngồi đối diện anh là Chung Hi, cô sẽ có biểu tình như thế nào.
Cho dù cô nói gì, chắc hẳn cũng sẽ không càm ràm như Ôn Nguyễn Nhi, khiến người ta phản cảm.
Người đàn ông xóp bóp mi tâm.
Tại sao anh lại so sánh hai người bọn họ, Chung Hi cũng xứng à?
Thức ăn lên, Ôn Nguyễn Nhi cuối cùng cũng yên lặng một chút.
Bạc Lương Thần đúng lúc mở miệng: “Ngày mai, anh sẽ cùng em tham gia tuần lễ thời trang, với tư cách bạn trai của em.”
Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ không thôi: “Thật tốt quá!”
Nụ cười của cô ta lan đến khóe miệng.
Trợ lý Mẫn từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, đi tới bên cạnh Bạc Lương Thần, thấp giọng nói vài câu.
Ôn Nguyễn Nhi không nghe được lời nói, nhưng cô ta chứng kiến rõ ràng sắc mặt Bạc Lương Thần thay đổi,
Sau đó, anh lập tức đứng dậy: “Anh có việc cần xử lý, em ăn trước đi.”
“Nhưng mà...” Ôn Nguyễn Nhi chưa kịp ngăn cản, anh đã đi rồi.
Cô ta tức giận hậm hực cắn môi, chỉ thiếu chút nữa!
Nếu ở lại thêm chút nữa, cô ta sẽ có cơ hội rót cho anh vài chén rượu, có lẽ đêm nay bọn họ còn có thể có một đêm.
Trong lòng cô ta tức giận, lườm trợ lý Mẫn: “Có chuyện gì vậy!”
“Chuyện của công ty.” Trợ lý Mẫn trả lời một câu, lập tức rời đi.
Ôn Nguyễn Nhi hô phía sau anh ta: “Tôi sẽ là vợ của Bạc Lương Thần, tôi có quyền được biết rõ! Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo Bạc Lương Thần từ chức loại trợ lý không có mắt nhìn như anh.”
Cơ thể trợ lý Mẫn dừng lại.
Dưới cặp mắt kính của anh ta đôi mắt kia đã nổi một tầng sóng ngầm mãnh liệt, nhưng chỉ trong chớp mắt, khôi phục sự ôn hòa thường ngày.
Anh ta thản nhiên nói: “Chung Hi tiểu thư ở bốt cảnh sát gọi điện thoại cho Bạc tổng, Bạc tổng đi gặp cô ấy.”
Nói xong, anh ta cũng không để ý dáng vẻ khiếp sợ của Ôn Nguyễn Nhi, cất bước rời đi.
Là tại cô ta muốn hỏi bằng được.