Mặc dù cô từng nghĩ đến việc tin tức sẽ bị truyền ra ngoài, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Tại sao Bạc Lương Thần không cho người chặn lại?
Chung Hi mãi nghĩ về điều này nên không để ý đến những người xung quanh.
Cho đến khi Hà Hiểu gọi cô một lần nữa, “Chung Hi!”
“Hả?”
Thấy Chung Hi một lúc sau mới nhận ra có người đang gọi mình, Hà Hiểu chỉ còn biết thở dài, “Từ ngày mai, nhóm chúng ta sẽ không còn lịch quay nữa, thầy Vân Tích đã đặc biệt cho cô nghỉ ba ngày, cô về nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Tôi không sao.”
Ngay khi Chung Hi đứng lên, cô liền cảm thấy chóng mặt.
Vết thương trên cổ cũng bị kéo căng ra, cô hít một hơi sâu vì đau.
“Đừng cố nữa, hãy chăm sóc tốt cho bản thân, còn nữa, nếu chuyện hôm nay bị bọn nhà báo khui ra, công ty sẽ ra mặt giải quyết. Nếu bọn họ tìm tới cô, cô không cần phải nói gì cả, có hiểu chưa?" Ánh mắt Hà Hiểu nhìn Chung Hi đã có chút cảm thông hơn.
Chung Hi gật đầu đồng ý.
Đợi quay xong, mọi người đều đã kết thúc công việc, cô tự mang túi ra ngoài.
Sau lưng cô bỗng xuất hiện một chiếc xe.
Cửa xe lăn xuống lộ ra nửa khuôn mặt, “Lên xe đi, tôi chở cô.”
“Thầy Vân Tích?” Phản ứng của Chung Hi chậm đi nửa nhịp, cô không nghĩ rằng họ đã trở nên thân thiết như vậy.
“Cô là nhà thiết kế của MON, lại đang bị thương, tôi quan tâm cô thì đó cũng là lẽ thường.” Anh ta bấm còi xe trên vô lăng trong khi nói. “Nhanh nào, có camera ở phía trước, đường này cấm dừng xe đấy.”
Chung Hi do dự một chút, sau đó mở cửa lên xe.
Xe chạy qua ngã tư.
Phía sau là một số nhân viên MON đang tụm năm tụm bảy bàn tán, “Thầy Vân Tích đã đích thân chở Chung Hi sao?"
“Trời ạ, tôi vào công ty lâu như vậy, chưa từng thấy thầy Vân Tích tốt với ai như thế!”
“Sáng nay Chung Hi đó còn ở chung phòng với Bạc tổng …”
Hà Hiểu không khỏi cau mày khi nghe thấy những lời này, cô ta đeo tai nghe lên rồi đi đến trạm xe buýt.
Màn hình chờ điện thoại của Hà Hiểu là bức ảnh chụp chung của cô ta và một người đàn ông, người này chỉ lộ một nửa khuôn mặt, động tác của họ trông rất thân mật.
Nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ thốt lên rằng tại sao người đàn ông này lại trông giống Vân Tích đến vậy.
Bên trong xe.
Chung Hi im lặng, cô đang suy nghĩ về mục đích của việc Vân Tích chủ động chở cô đi.
“Đừng căng thẳng như vậy, tôi đâu có ăn thịt người.” Vân Tích chợt bật cười, lấy một hộp kẹo cao su ra đưa cho Chung Hi.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Chung Hi từ chối khéo.
Rõ ràng Vân Tích có chút không vui.
Anh ta ném kẹo cao su sang một bên, nó va đập rồi phát ra tiếng ầm.
Chung Hi giật mình, cô chỉ từ chối kẹo cao su anh ta mời thôi mà anh ta đã tức giận rồi?
Một giây tiếp theo, điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là việc Vân Tích hỏi thẳng: “Hai năm trước, vào bữa cơm tối ở nhà thầy Tần, cô là người rời đi cuối cùng đúng chứ.”