“Chung tiểu thư, lý lịch của cô rất xuất sắc nhưng không giống với quan niệm thiết kế của công ty chúng tôi, mong cô có được một công việc tốt hơn ở một nơi khác.”
Nói thẳng ra, chính là chê cô từng ngồi tù và có thù với Bạc Lương Thần, sợ chuốc lấy tai họa.
Chung Hi ôm ly cà phê hòa tan, ngồi trên ghế giữa tòa nhà văn phòng nhìn hơi nóng bốc lên mờ mịt, xung quanh đều là nhân viên công ty qua lại.
Tòa nhà cao nhất nhìn từ xa đẹp đến khó tin, trên nóc là bốn chữ lớn, tập đoàn Bạc thị.
Đến bây giờ Chung Hi vẫn còn nhớ khi Bạc Lương Thần mua tòa nhà này trang trí, cô đã bị chặn ở ngoài cửa, thậm chí không được bước vào.
Cô còn ngốc nghếch để phần bento mang đến ở quầy lễ tân, năn nỉ nhân viên kia nhất định đưa vào giúp cô.
Nhưng khi cô đi quanh một vòng thì nhìn thấy phần bento kia đang nằm lặng lẽ trong thùng rác.
Khi đó cô vẫn không hiểu, cô muốn đối tốt với Bạc Lương Thần nhưng người ta không những không cần, mà hoàn toàn là chán ghét và căm thù.
Vì sao anh ta muốn kết hôn với một người phụ nữ mà anh ta rất căm hận cơ chứ?
Chung Hi cảm thấy mắt hơi khô, nên cúi đầu xuống dùng sức lau đi những ẩm ướt không nên có kia.
“Xin chào, là Chung tiểu thư phải không?
Chung Hi ngẩng đầu lên nhìn, đó là một khuôn mặt trẻ tuổi hơi gầy, vóc dáng cao ráo, Chung Hi xác định mình chưa từng gặp anh ta, nhưng giọng nói thoạt nghe có hơi quen.
“Xin lỗi, xin hỏi anh là?”
Chung Hi có chút nghi ngờ, trong trí nhớ cô không quen ai lịch sự như vậy cả.
“Đây là danh thiếp của tôi, trước đây chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.” Anh ta đưa một tấm danh thiếp nền trắng chữ đen bằng đôi tay sạch sẽ của mình.
Tài chính Hoa Vinh, giám đốc kinh doanh Triệu Trạch.
“Anh…”
Chung Hi hoảng sợ, vội lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có tên xã hội đen nào đó lao đến bắt cô đi.
Nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ của cô, Triệu Trạch vội giải thích, “Cô không cần lo lắng, chỉ có một mình tôi, vả lại tôi cũng chỉ đi ngang qua thôi, công ty chúng tôi ở phía trước, vậy tôi không quấy rầy Chung tiểu thư nữa, có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Chung Hi dừng lại hai giây.
Cô luôn cảm thấy công ty đòi nợ này có khuất tất, có phải đã quá khoan dung với con nợ là cô đây rồi không!
Thấy Triệu Trạch định đi, cũng không biết lúc đó nghĩ thế nào mà cô lại nói một câu, “Vậy anh có thể tìm giúp tôi một công việc được không?”
Thi đấu bên Lục Bắc không phải lúc nào cũng có, tuy rằng cô tự tin mình có thể đoạt giải nhưng đôi khi cũng chưa chắc.
Cô vẫn cần một công việc ổn định.
Vừa dứt lời, Chung Hi chợt có chút dở khóc dở cười.
Cô thật sự là cùng đường bí lối, lại phải nhờ người của công ty đòi nợ.
“Quên đi, anh xem như tôi chưa nói gì cả nhé.”
Cô cũng không thể từ bỏ công việc cũ để làm nhân viên tổng đài cho công ty đòi nợ được.
Không ngờ, Triệu Trạch xoay người lại, cặp kính gọng bạc ánh lên một chút sáng bóng dưới ánh mặt trời, “Nếu Chung tiểu thư cần, tôi có thể giới thiệu cô với giám đốc của công ty thiết kế MON.”