Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Bạc Lương Thần dần lạnh lẽo. Nhưng anh cần thể diện, vì vậy không thể đuổi cô ra ngoài trước mặt tất cả mọi người.  

 

Ôn Nguyễn Nhi cũng không giữ được bình tĩnh.  

 

Cô ta là nữ chính của ngày hôm nay, không thể bị Chung Hi phá hỏng thời gian tốt đẹp của mình được!  

 

Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, cố gắng khống chế biểu cảm gần như méo mó trên khuôn mặt: "Chung tiểu thư, không hay lắm đâu, vẫn nên chờ buổi lễ kết thúc, chúng ta tự nói chuyện với nhau."  

 

Đúng, phải hoàn thành buổi lễ!  

 

Nói xong, Ôn Nguyễn Nhi giữ vững nụ cười, đồng thời nháy mạnh mắt ra hiệu cho bảo vệ dưới bục.  

 

Chung Hi cong môi, sốt ruột sao?  

 

Không đợi bảo vệ tới, bỗng nhiên Chung Hi cất bước tiến lên, giật lấy mặt dây chuyền trong tay người chủ trì.  

 

Lục Bắc đứng dưới bục sân khấu, ngăn cản mấy tên bảo vệ. Có anh ta ở đây, không ai có thể động vào Chung Hi.  

 

Chung Hi lắc lắc mặt dây chuyền kia: "Có một số việc, có lẽ Ôn tiểu thư ngại mở miệng, vậy thì để tôi nói cho mọi người biết, mặt dây chuyền này là sự tồn tại vô cùng lãng mạn. Đây là thứ mà Ôn tiểu thư sơ ý đánh rơi lúc cứu Bạc tiên sinh."  

 

Nụ cười của Ôn Nguyễn Nhi cứng đờ, bàn tay siết chặt váy cưới hơn nữa.  

 

Chung Hi thấy cô ta bối rối rất rõ ràng, nụ cười càng sâu hơn: "Muốn tôi nói, hay là chính cô tự thú nhận?"  

 

Ôn Nguyễn Nhi nóng lòng: "Chung Hi, rốt cuộc cô muốn làm gì? Trả lại cho tôi!"  

 

Khuỷu tay Chung Hi vụt một cái, cầm mặt dây chuyền trốn sau lưng Bạc Lương Thần.  

 

Bàn tay dưới ống áo của người đàn ông từ từ siết chặt, giằng cổ tay Chung Hi, kéo cô ra trước mặt: "Đưa đây."  

 

Chung Hi trừng mắt nhìn: "Hử? Anh muốn cái này hả, nhưng cái đó là giả đấy."  

 

"Giả?"  

 

Dưới bục sân khấu rộ lên tiếng ồn ào bàn tán.  

 

Một mặt dây chuyền thôi mà, còn phân thật giả gì chứ!  

 

Bạc Lương Thần cầm tay cô siết rất chặt, vốn dĩ không hề để ý đến việc cô có đau hay không: "Chung Hi, sự khoan dung của tôi có giới hạn."  

 

Chung Hi quay đầu, không hề quan tâm đến lời cảnh cáo của anh.  

 

"Vừa khéo, sự khoan dung của tôi cũng có giới hạn. Đúng rồi, nhắc nhở anh một câu, bao nhiêu phóng viên đang ghi hình lại đấy. Tốt nhất là anh nên lịch sự một chút, đừng để đến mức ngày mai không dám nhìn mặt báo."  

 

Lòng bàn tay Bạc Lương Thần lướt qua cổ tay cô, do dự một chút rồi buông tay.  

 

Chung Hi thừa cơ cầm lấy ly rượu đỏ, nhẹ nhàng thả mặt dây chuyền vào ngay trước mặt Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần.  

 

Khẽ lắc lư ly rượu mấy lần, sau đó nhẹ buông tay.  

 

Choang.  



Ly rượu đỏ vỡ vụn tại chỗ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK