Cô nói quá đỗi nhẹ nhàng, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, tiếp theo là lời cảnh cáo bằng giọng nam trầm, “Nếu cô còn dám phá phách nữa thì đừng trách tôi diệt cỏ tận gốc.”
Cổ tay Chung Hi rất đau.
Cô giả vờ bình tĩnh, “Nếu Bạc tổng thấy sợ thì anh có thể làm một kẻ tiểu nhân dối trá cơ mà, tôi cũng đâu thể làm gì anh được.”
Bụp.
Chung Hi phủi tay anh ra, “Giờ tôi hơi bị có giá đấy. Nếu Bạc tổng không có việc gì nữa thì tránh xa tôi ra nhé, kẻo vị hôn thê thiên kim kia của anh lại đến trước mặt tôi khóc lóc om sòm.”
Cô đẩy cửa xe ra, gió biển bên ngoài cuốn theo lời nói: “Lần sau tôi sẽ không tốt tính thế đâu.”
Gương mặt Bạc Lương Thần phủ đầy sự lạnh giá, còn đôi mắt lại bị lấp đầy bởi bóng lưng xa dần kia.
Ban nãy khi Ôn Nguyễn Nhi đi gây sự, anh chỉ quan sát từ xa.
Ôn Nguyễn Nhi vừa nói một câu, đã bị Chung Hi mắng lại không thương tiếc, đến nổi chẳng thể mở miệng.
“Lúc cô bám lấy Bạc Lương Thần, anh ta còn chưa ly hôn với tôi. Bây giờ sao cô lại vừa ăn cướp vừa la làng?”
“Cô đã lấy những thứ tôi không cần thì nên biết thân biết phận nép sang một bên, thế mà hết lần này đến lần khác lại ăn vạ trước mặt tôi. Cô thích bị mắng à?"
“Tôi có thù với Bạc thị và tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, nuốt những cái suy nghĩ dơ bẩn kia vào bụng của cô đi, sao tôi có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn kiểu nhiệt tình cho cố nhưng chỉ nhận lại sự hững hờ như cô chứ.”
“Ồ, tôi quên mất cô đang mang thai, cô tốt hơn đừng nuốt vào trong bụng nhé, kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ…”
Anh đưa ngón tay lên đặt giữa ấn đường, sao trước đây anh lại không biết Chung Hi còn có một mặt như thế.
Lẽ nào dáng vẻ thiên kim đoan trang hào phóng trước kia của cô đều là giả vờ?
Đôi môi mỏng của Bạc Lương Thần mím lại, để kết hôn với anh, chẳng phải cô cũng làm bộ làm tịch còn gì.
Anh nghiêng đầu nhìn, Chung Hi và Lục Bắc cùng bước xuống cầu thang, trên vai cô còn đang khoác áo vest của Lục Bắc.
“Lái xe đi.”
Đôi mắt Bạc Lương Thần sâu lắng.
Mối quan hệ hợp tác giữa họ diễn ra chỉ một lần này.
Trở về khách sạn, Chung Hi vừa thay quần áo và tẩy trang xong thì Lưu Viên Viên đến gõ cửa.
“Cô đến đúng lúc lắm, những món phụ kiện này đều trả lại cho cô, hôm nay cảm ơn cô nhé.” Chung Hi vừa nói vừa ngáp một hơi, cô có chút buồn ngủ rồi.
Lưu Viên Viên nhìn cô lo lắng, “Đây đều là chuyện nhỏ, hôm nay cô ở trước mặt mọi người mắng Ôn Nguyễn Nhi, cô không sợ sao?”
“Sợ gì chứ?” Chung Hi dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Thì, chồng chưa cưới của cô ta là Bạc Lương Thần, hơn nữa cô ta còn là con gái của Ôn gia. Tuy địa vị Ôn gia ở khu vực Vân Thành không cao, nhưng dù thế nào thì cô ta vẫn là thiên kim nhà quyền thế.” Lưu Viên Viên đã xem qua nhiều tạp chí lá cải, cô ta nhỏ tiếng xì xầm.
“Chà, thế gian này đã thay đổi thật rồi, bất cứ ai cũng có thể làm con nhà giàu.” Chung Hi lắc đầu khinh thường, “Cô nên nhớ rằng, ở khu vực Vân Thành thì chỉ có ba gia tộc lớn có thể xưng là quyền thế, còn những gia tộc khác chỉ là tép riu.”
Bao gồm cả Chung thị và Bạc thị, trước mặt người khác, họ đều là những gia đình bình thường.
Về phần nhà họ Ôn, Chung Hi không khỏi bật cười.
Họ cũng xứng sao?
Khi Lưu Viên Viên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị lúc nói của cô thì nỗi lo trong tim cô ta mới lắng xuống, “Chỉ cần trong lòng cô biết rõ là được, Chung Hi, tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô, cô thật ... dũng cảm.”