Vài phút sau.
Mấy người Lý San Nhi còn đang uống cà phê trên tầng, đột nhiên nhìn thấy Anna vội vàng tới: “Phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi!”
“Nhanh như vậy sao?” Hansen kinh ngạc nở nụ cười: “Xem ra, năm nay tất cả mọi người đều rất lợi hại nha.”
Anh ta tò mò mở điện thoại của mình, muốn xem ai đã làm ra được một thiết kế trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Lúc anh ta đang nhìn chằm chằm màn hình, Lý San Nhi còn đang tao nhã uống cà phê.
Anna ở bên cạnh thì thầm: “Cô ấy chỉ lấy đi đống phế liệu chất đống trong nhà kho”
“Thế này... Cũng không tệ đâu. “Hansen nhấn like, còn nhìn Toa Toa đang tương tác với khán giả trên sóng trực tiếp.
Nhưng mà mới phát sóng được vài phút, cũng đã có người bắt đầu đặt hàng.
Mỗi sợi dây chuyền sẽ kèm theo một lời khen tâm ý, được viết bởi chính tay người bán.
Hơn nữa mặt dây chuyền chòm sao còn dành riêng cho mình, coi như có điểm nhấn để bán.
“Nhưng mà, đây vốn không được tính là thiết kế đâu.” Anna có chút nóng nảy: “Như vậy đối với những người khác không công bằng, bọn họ còn đang cố gắng, nhưng Chung Hi lại lợi dụng chỗ sơ hở.”
Tuy nói thái độ của Anna đối với Chung Hi đã thay đổi, nhưng cô ta vẫn không thể tán thành hành động lúc này của Chung Hi.
Lạch cạch.
Lý San Nhi buông ly cà phê xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt qua.
Chung Hi là thực tập sinh do cô ấy dẫn, những lời này của Anna chính là đang nghi ngờ Lý San Nhi.
Anna lập tức giải thích: “Tôi cảm thấy với thực lực thiết kế của Chung Hi, cô ấy phải làm ra một thiết kế chói mắt hơn mới đúng.”
Trải qua vòng sơ khảo đầu tiên, lãnh đạo công ty đối với sợi dây chuyền ‘Báo Thù’ màu đen của Chung Hi đã đưa ra đánh giá rất cao, hơn nữa rất chờ mong biểu hiện lần này của cô.
Hiển nhiên, lần này Chung Hi làm cho người ta vội vàng cảm giác xao động .
Lý San Nhi nghe lời này, nhoẻn miệng cười: “Cô ấy không có đầu cơ trục lợi, mà là người chuyên chú nhất vào mục đích cuối cùng.”
Hansen phụ họa: “Đúng vậy, lần này so sánh không chỉ là thiết kế, mà còn là mô hình kinh doanh thích ứng với thị trường, cuối cùng, mỗi một sản phẩm thiết kế trang sức đều phải tuồn ra thị trường, tạo ra lợi ích cho công ty, nếu không có người tiêu dùng cổ vũ, thiết kế hoàn mỹ hơn nữa, cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.”
Điều này nghe có vẻ như chỉ vì lợi nhuận, nhưng nó cực kì thực tế.
So sánh với những thực tập sinh đang vùi đầu vào suy nghĩ, muốn sáng tạo ra sản phẩm thiết kế duy mỹ, Chung Hi lại hoàn toàn lĩnh ngộ được mục đích trọng tâm của trận đấu vòng loại này.
“Nhưng mà, cô ấy cũng không bán được bao nhiêu đâu.” Anna lẩm bẩm.
Hiện tại, với doanh số bán hàng này thực sự không phải là xuất sắc.
Hansen đã buông điện thoại xuống: “Chờ xem thêm một chút nữa đi.”
Thẳng đến khi vòng cổ của Chung Hi bán được 120 cái, mới có nhà thiết kế MON đi vào: “Có phải tôi là người đầu tiên không?”
Khi anh ta hưng phấn đi vào, lại nhìn thấy Chung Hi ở bên kia đang đóng gói.
“Những thứ này, tất cả là do cô bán sao?”