Nhưng cô sẽ không ngay từ khi bắt đầu đã cam chịu.
Chung Hi thu hồi tầm mắt, không nói chuyện với hắn nữa, phía trước Tề Tinh Lãng bắt đầu tuyên bố quy tắc: “Rất đơn giản, rút thăm.”
Đây là biện pháp gì?
Chung Hi hơi nhíu mày, vận khí của cô không tốt, nếu như vận khí tốt, cũng sẽ không gặp phải loại người như Bạc Lương Thần.
Đến phiên cô lên sân khấu rút thăm, không hiểu sao cảm thấy Tề Tinh Lãng mỉm cười rất kỳ quái.
Cô còn không kịp phản ứng, liền sờ đến một tờ thăm.
“Chúc mừng, cô có thể làm trợ thủ của thầy Vân Tích.” Tề Tinh Lãng lớn tiếng tuyên bố.
Vận khí này hoàn toàn ngoài dự liệu của Chung Hi.
Dưới đài cũng là một trận tiếng thổn thức hâm mộ, chỉ có chính cô cảm giác may mắn này đến đặc biệt không chân thật, cô nhìn thoáng qua Vân Tích bên kia, lại nhìn về phía Lý San Nhi bên cạnh.
Nếu như có thể lựa chọn, cô càng hy vọng sẽ về phía Lý San Nhi.
“Quá khứ a.” Môi Lý San Nhi không tiếng động nhắc nhở cô.
Chung Hi vội vàng di chuyển, ngồi ở phía sau Vân Tích.
“Hình như cô không phải rất vui khi về nhóm của tôi? Nếu cô muốn đi đến các nhóm khác, tôi có thể giúp cô.” Vân Tích biểu tình nhàn nhạt, không phân biệt được đang vui hay là tức giận.
Chung Hi vội vàng lắc đầu.
“Anh chính là lựa chọn hàng đầu của tôi.”
Lời này, sao lại nghe có chút mập mờ vậy.
Vân Tích đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó nhìn thấy biểu tình nghiêm túc trịnh trọng trên mặt Chung Hi, đáy mắt anh thoáng qua một chút kinh ngạc: “Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở nơi nào rồi hay không?”
Lần này đến lượt Chung Hi kinh ngạc.
Bọn họ đúng là đã từng gặp qua, nhưng đó là chuyện hai năm trước, hơn nữa lúc ấy bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau, chỉ là cùng đến nhà người thầy kia chào hỏi mà thôi.
“Đúng vậy, hai năm trước, ở nhà thầy Tân.”
Chung Hi chỉ thành thật nói, nhưng cô nhìn Vân Tích tựa hồ không có phản ứng gì, chỉ gật gật đầu.
Có vẻ như anh ta không nhớ ra.
Chung Hi cúi đầu, không lên tiếng, lại nói tiếp, khó tránh khỏi sẽ làm cho anh ta có gánh nặng, giống như là cô đang bám vào mối quan hệ này vậy.
Chung Hi đã bị người của công ty cho rằng là người có quan hệ, cô không muốn vô duyên vô cớ kéo thêm chút chỉ trích này.
Chẳng bao lâu, việc chia nhóm đã hoàn tất.
Bốn người còn lại trong nhóm của cô đều là nhà thiết kế của MON, hơn nữa có thể nhìn ra được, bọn họ đều rất quen thuộc với Vân Tích, nhưng bọn họ có một điểm chung, chính là đều rất sợ Vân Tích.
Chung Hi xem như là người mới tới, cô lựa chọn yên lặng quan sát.
Cho nên, công việc yêu cầu nhiều thể lực nhất rơi xuống đầu cô.
“Ngày mai cô đi đến sân vận động đem đạo cụ chuyển tới đây, không thành vấn đề chứ?” Người chỉ huy cô tên là Hà Hiểu, tuổi không lớn, nhưng nói chuyện rất có trọng lượng.
Chung Hi nhìn lướt qua hàng hiệu trên ngực cô ta, người trong bộ phận thiết kế.
Vậy hẳn là ở phương diện này rất có kinh nghiệm, cho nên Chung Hi gật đầu: “Đã biết.”
Sau đó bốn người bọn họ lại tụ tập cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận lựa chọn cùng phối hợp, hiển nhiên, Chung Hi trở thành tên chạy vặt.
Điều này cũng xảy ra trong các nhóm khác, hoặc là hai ba người một nhóm, hoặc cả nhóm cùng làm.
Là nhà thiết kế, ai cũng đều có một chút tâm cao khí ngạo, ai cũng không phục ai.
Chung Hi trước kia lúc đi học, đã quen với những thứ này, cô cũng muốn được yên tĩnh, ngồi bên cạnh suy nghĩ một vài chuyện, ngẫu nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt.
Theo phương hướng kia nhìn qua, là Tề Tinh Lãng.