Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông hoàn toàn không để ý tới lời nói của cô, “Chờ cô tỉnh táo rồi mới nói chuyện.”

 

“Nói cái gì cơ chứ! Anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây và ngoan ngoãn chờ anh sao? Điên à, tôi không phải Ôn Nguyễn Nhi.”

 

Chung Hi nhai hai miếng bánh mì, lẩm bẩm.

 

Người đàn ông cười lạnh một chút, “Vậy em có thể thử xem có ra được không.”

 

Nói xong, chính là tiếng cửa bị đóng lại.

 

“Bạc Lương Thần, đồ biến thái này, anh thả tôi ra ngoài!”

 

Chung Hi chạy đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, lớn tiếng la hét, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người đàn ông lái xe rời đi.

 

Mười phút sau, cô chán nản suy sụp ngồi trên mặt thảm.

 

Điện thoại di động và túi xách không biết nơi nào, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ bị khóa ngược.

 

Nói cách khác, cô bị Bạc Lương Thần giam lỏng rồi.

 

Rất nhanh, bác sĩ trong miệng Bạc Lương Thần tới, sau khi anh ta kiểm tra cho Chung Hi, cái gì cũng không nói, lập tức rời đi.

 

Chung Hi trực tiếp ngăn cản anh ta, “Bác sĩ, miệng vết thương của tôi không có việc gì chứ?”

 

Bác sĩ nhìn cô một cái, lắc đầu, “Chung tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ, trong vòng ba ngày sẽ không tái sốt nữa, chắc chắn không có vấn đề gì.”

 

“Ồ, vậy... Anh sẽ nói bệnh tình của tôi với Bạc Lương Thần sao?”

 

Bác sĩ nhẹ gật đầu

 

“Phải nói cho Bạc tiên sinh mà.”

 

“Vậy anh nói thẳng cho anh ta, tôi mắc bệnh nặng, sắp chết ngay bây giờ rồi, được không?” Chung Hi hỏi vô cùng nghiêm túc.

 

“Cái này...”

 

Chung Hi nhếch khóe miệng, “Làm ơn.”

 

......

 

Tập đoàn Bạc Thị.

 

Bạc Lương Thần từ phòng họp đi ra thì nhận được báo cáo từ trợ lý Mẫn.

 

“Bác sĩ Trần nói bệnh tình của cô Chung rất phức tạp, hơn nữa rất có thể bị thương đến đầu, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, nếu không sợ cô ấy sẽ bị chứng trầm cảm mất.”

 

Nghe vậy, bước chân của người đàn ông dừng lại.

 

“Cái gì?”

 

Trợ lý Mẫn cúi đầu, “ Bác sĩ Trần nói như vậy.”

 

Bạc Lương Thần nhíu mày, cất bước vào văn phòng.

 

Trợ lý Mẫn tiếp tục sắp xếp công việc cho tuần sau, hơn nữa còn nói, “Tiêu tổng đã trở lại công ty làm việc, nhưng anh ta nhất quyết không phụ trách vụ án mua sắm nữa, bên hội đồng quản trị đều cảm thấy lúc trước anh trừng phạt Tiêu tổng quá nặng.”

 

Bạc Lương Thần chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, “Còn có chuyện gì khác không?”

 

Anh không nhất thiết phải xin chỉ thị bất cứ chuyện nào với mấy lão già kia.

 

“Mặt khác chính là, Bạc phó tổng nói, tháng sau ngài ấy muốn về nước nhậm chức, ý của ngài ấy là tuổi của mình đã lớn, muốn trở về Vân thành dưỡng lão.” Trợ lý Mẫn đem đơn xin điều chuyển đặt lên mặt bàn của Bạc Lương Thần.

 

Bạc Lương Thần không chút suy nghĩ, trực tiếp ký tên.

 

“Nếu chú Hai muốn trở về, vậy thì chuẩn bị cho thật tốt, chức vị và chỗ ở của chú ấy đều phải thích hợp nhất, chuyện này, giao cho cậu làm, người khác tôi không yên tâm.”

 

“Tôi hiểu, Bạc tổng, nhất định sẽ khiến cho anh với Bạc phó tổng hài lòng.”

 

Bạc Lương Thần ừ một tiếng, giơ tay lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK