Chung Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, có phải anh thật sự điên rồi không?
Ngay lúc câu tiếp theo của cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Bạc Lương Thần đã buông lỏng tay, vòng qua cô, đi vào phòng bếp: "Chờ vết thương của cô lành thì có thể đi."
Chung Hi xé toạc ngay tại chỗ.
"Anh sợ tôi bỏ đi sẽ nói với Ôn Nguyễn Nhi?"
Trong đầu Chung Hi loé lên suy nghĩ này, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không hèn hạ như mấy người."
Cô muốn quật ngã Bạc Thị, sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện đó.
Hoá ra, anh có thể cưng chiều Ôn Nguyễn Nhi đến mức này.
Chung Hi đè nén ý lạnh trong đáy lòng, nhìn thoáng qua phía phòng bếp, Bạc Lương Thần như thể không nghe thấy câu vừa rồi của cô.
Mà vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, không quan tâm đến bất kỳ ai.
Không bao lâu sau, hai phần mì ý được bưng lên bàn.
Chung Hi nhướn lông mày: "Tôi cũng có sao?"
"Tôi sẽ không để cho cô chết đói ở chỗ này." Anh bật cười lắc đầu.
"Sẽ không hạ độc đấy chứ?"
Chung Hi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thấy anh đã bắt đầu ăn.
Cô suy nghĩ mặc dù Bạc Lương Thần máu lạnh vô tình, nhưng không đến mức độc chết cô nhỉ, nếu không cũng không cần phải cứu mình, còn tìm bác sĩ đến đây.
Đây là lần đầu tiên cô ăn đồ do Bạc Lương Thần nấu, hương vị ngon hơn trong tưởng tượng, Chung Hi ăn vài miếng, sau đó không dừng lại được.
"Hương vị thế nào?" Người đàn ông ăn xong trước một bước, nhìn điệu bộ ăn như hổ đói của Chung Hi, đẩy khăn tay sang.
Nhưng Chung Hi nhai nhai, lẩm bẩm nói: "Tạm được."
Trong ánh mắt của Bạc Lương Thần nhuốm ý cười, đưa tay túm tờ khăn giấy, đưa đến cạnh miệng Chung Hi: "Ăn từ từ thôi."
Ngay trong nháy mắt đó, lòng bàn tay của anh lơ đãng lướt qua mặt Chung Hi.
Hai người đều ngơ ngẩn.
Chung Hi lấy lại tinh thần trước, lập tức đứng lên, tức giận trở về phòng.
Bạc Lương Thần đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, có vài suy nghĩ chui vào trong lòng anh, nhưng anh không muốn động đến, một mình thu dọn đống bát đũa kia, sau đó vào phòng sách.
Đến đêm khuya, cả ngôi biệt thự vắng lặng như đảo hoang.
Chung Hi nằm trên chiếc giường kia, trong đầu không xua tan được gương mặt đó của Bạc Lương Thần.
Tại sao anh phải tự tay làm cơm cho mình?
Chắc là tiện tay!
Vậy tại sao anh lại muốn...
Chung Hi nhíu chặt mày, làm sao cũng không ngủ được, đi tới cửa xem xét, phía phòng sách vẫn sáng đèn.