Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tâm tư trăm mối cuối cùng biến thành nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi.  

 

Đúng lúc này, MC hét lên đầy kích động: "Đuổi kịp rồi! Xe số hai và xe số ba đều bám sát Hắc Mã! Họ sắp chạy vào đường núi, sắp vượt qua sao? Đây đúng là một cơ hội tốt để vượt qua, nhưng thật sự có thể được như mong muốn ư?  

 

Bạc Lương Thần híp mắt, nhìn rõ xe số bốn phải giảm tốc độ dưới sự truy đuổi của tay đua khác.  

 

Anh ngả người ra đằng sau, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn.  

 

Sao nào Chung Hi, cô không làm được phải không?  

 

Nếu cô cầu xin anh, có lẽ anh sẽ bảo ban tổ chức trao cho cô giải thưởng tham dự đặc biệt. Còn chuyện nở mày nở mặt đoạt giải ấy à, người nhà họ Chung đừng mơ.  

 

Cuộc thi vẫn đang diễn ra.  

 

"Lục Bắc, giảm tốc độ!"  

 

"Gì cơ? Không được..." Lục Bắc nắm chặt vô lăng, điều khiển một cách khó khăn.  

 

Họ vẫn luôn dẫn đầu, sao có thể thả lỏng vào lúc này.  

 

"Nghe em!"  

 

Đối mặt với hoàn cảnh bị Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân kìm kẹp, Chung Hi vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn nhanh chóng chỉ ra một con đường chếch: "Hướng chín giờ, giảm tốc độ vượt qua."  

 

Bên kia là khu vực nguy hiểm nhất, xóc nảy nhất chặng đường núi.  

 

Không có chiếc xe nào đi lối này.  

 

Xoẹt!  

 

Bánh xe cọ vào tảng đá, cực kỳ nguy hiểm.  

 

Chiếc xe số hai của Vũ Tiểu Thiếu lại va vào xe của họ, ép Lục Bắc buộc phải xoay vô lăng né tránh.  

 

Đây là lần thứ năm rồi.  

 

Có lẽ khán giả xem trên màn hình sẽ không thấy rõ, nhưng tay đua là người có cảm nhận trực tiếp nhất.  

 

Ánh mắt Chung Hi tràn đầy lạnh lùng. Vũ Tiểu Thiếu muốn hất bọn họ ra khỏi đường đua, không chỉ muốn bọn họ mất tư cách dự thi, thậm chí còn muốn bọn họ bị lật xe, muốn lấy mạng bọn họ!  

 

Thủ đoạn này thật bỉ ổi...  

 

"Lục Bắc, hãy tin em, em sẽ không để cho đầu của anh biến thành tổ ong vò vẽ đâu!" Chung Hi đã điều chỉnh xe xong: "Đi thôi, cho dù là đường cùng thì cũng có một con đường sống!"  

 

Lục Bắc siết chặt vô lăng.  

 

Đột nhiên anh ta nhoẻn miệng cười: "Đừng nói là đường cùng, cho dù em bảo anh chết vì em..."  

 

Anh ta cua gấp, xe chạy vào vách núi dựng đứng kia, cứng rắn san bằng một con đường.  

 

Cơn xóc nảy dữ dội và bão cát bên ngoài đã át mất câu nói dang dở của Lục Bắc.  

 

Đôi mắt Chung Hi bỗng co rụt lại, cô biết biện pháp này mạo hiểm cỡ nào, nhưng chỉ cần gần thêm một chút thôi!  

 

MC trông thấy sự thay đổi của xe số bốn, lập tức đứng bật dậy.  



"Hắc Mã định làm gì?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK