"Cô!" Trương Dĩnh cũng ở trong đám đó, hừ một tiếng: "Cô chỉ là một con chó sau lưng Chung Hi, lúc nào cũng theo sau cô ta sủa gâu gâu, cô muốn ôm đùi cô ta chứ gì!"
"Cô nói bậy, tôi là bạn bè với Chung Hi." Lưu Viên Viên bị chọc tức đến mức sắp khóc.
Trương Dĩnh nhại lại câu vừa rồi của cô ta: "Tôi là bạn bè với Chung Hi."
Giọng điệu quái gở, những người khác cũng đều che miệng cười.
"Cho dù gia cảnh cô ta sa sút thì cũng từng là thiên kim tiểu thư, còn cô? Cô cũng xứng sao, cô đã hỏi người ta chưa? Có khi cô ta lại xem cô là..."
Đúng lúc đó, cửa được đẩy ra, Chung Hi ôm hộp rỗng cuối cùng đi ra.
Cô thả tay, biểu cảm không thay đổi, cái rương rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang trống rỗng.
Tất cả những người kia đều ngậm miệng, nhưng vẻ giễu cợt trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Chung Hi liếc mắt nhìn Lưu Viên Viên, hỏi thẳng: "Khóc cái gì, chẳng lẽ bọn họ nói đúng lắm sao?"
"Không, không đúng." Lưu Viên Viên nức nở, nói nấc lên từng hồi.
Hình ảnh cô ta ấm ức lau mắt, sau đó cố gắng kìm nén lồng ngực đang phập phồng khiến Chung Hi nhớ tới bản thân trong quá khứ.
Thời còn học đại học, Chung Hi cũng từng bị người ta bàn tán ở sau lưng, nhưng bởi vì bối cảnh của nhà họ Chung cho nên những người kia không dám làm gì quá đáng, nhưng cô cũng không phản kháng.
Chỉ biết khóc.
Cho đến hôm nay, Chung Hi mới thực sự hiểu được, trên thế giới này sẽ không có bất kì ai trân trọng nước mắt của bạn.
Khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ để người khác nhìn thấy bạn yếu đuối đến mức nào.
Cô nhìn Lưu Viên Viên cầm vòng tay: "Mau vào đi thôi."
Lưu Viên Viên cắn môi, bước nhanh chạy vào.
Cửa vừa đóng lại, Chung Hi bước từng bước một về phía mấy người kia, ánh mắt của cô lạnh lẽo, xen lẫn mấy phần chán ghét.
"Người khua môi múa mép sau lưng người khác thì tốt nhất nên có thực lực để làm như vậy, nếu không, kết cục sẽ rất thê thảm."
Vẻ mặt của mấy người kia cũng thay đổi, ai nấy đều cúi đầu, không dám cứng đối cứng với Chung Hi.
Chỉ có Trương Dĩnh vẫn không hề hay biết: "Tôi nói có gì sai, ngày nào cô ta cũng đi theo sau mông cô, còn giữ chỗ cho cô, không phải là muốn làm chó giữ nhà của cô hay sao?"
Chung Hi khẽ cười một tiếng: "Tôi chưa từng đối xử với cô ấy như vậy, nhưng cho dù có đúng thật như những gì cô nói, vậy đến cả tư cách làm chó cô cũng không có."
"Sao cô dám chửi người khác như thế!" Trương Dĩnh tức giận kêu lên.
Một tiếng này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Trong đó cũng bao gồm cả Tề Tinh Lãng vừa mới xuống tầng.
Anh ta nhìn thấy Chung Hi xảy ra tranh chấp với người khac, trong thoáng chốc nghĩ đến một số việc khi còn đi học.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt nhìn Chung Hi có chút phức tạp.
Trước đây Chung Hi từng kiêu ngạo giống như công chúa, mà bây giờ cô cũng chỉ là vợ cũ của nhân vật lớn nào đó, còn nợ nhiều tiền như vậy, chắc chắn cô...
Không có sức phản kháng.
Nhưng một giây sau, Chung Hi đã làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.