Nghe cô ta nói vậy, nét mặt Bạc Lương Thần thoáng thay đổi: "Trước giờ em không thích loại xã giao này."
Anh từng đưa Ôn Nguyễn Nhi ra ngoài xã giao một lần, nhưng bởi vì đề tài nói chuyện không hợp nên cô ta bỏ đi sớm.
Ôn Nguyễn Nhi ho nhẹ: "Giờ chúng ta đã là vợ chồng, em hi vọng có thể hỗ trợ anh trong sự nghiệp."
Bạc Lương Thần nhướng mày, không nói gì thêm.
Ôn Nguyễn Nhi mỉm cười, dịu dàng nắm tay anh: "Đi nào!"
Chung Hi đang ở dưới lầu, Ôn Nguyễn Nhi quyết định hôm nay nhất định phải hạ bệ đối phương.
Làm cho Chung Hi bị hai người Lục Bắc và Bạc Lương Thần đồng thời vứt bỏ.
Chỉ có như vậy mới có thể xả cơn tức trong lòng cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi khoác cánh tay Bạc Lương Thần, hếch cằm kiêu ngạo y như chim công, lộ vẻ đắc ý.
Nhưng một số người có mặt ở đây từng nghe thấy lời đồn dạo trước.
"Cuối cùng nhà họ Ôn được Bạc thị cứu hả?"
"Dạo trước Ôn Quốc Huy vay tiền khắp nơi, tổ chức hôn lễ cho con gái tới hai lần nhưng đều bị vợ cũ của Bạc Lương Thần phá rối, đúng là mất mặt."
"Tức là hiện tại hai người họ vẫn chưa phải là vợ chồng chính thức đúng không? Cái cô Ôn Nguyễn Nhi kia quỵ lụy quá rồi đấy."
Đối với Ôn Nguyễn Nhi thì những lời này rất chướng tai, nhưng Chung Hi nghe lại cực kỳ sảng khoái.
Cô vừa bưng đĩa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa lượn lờ trong đám người giới thượng lưu hóng những tin đồn thú vị.
Đương nhiên trong đó cũng có vài người nhắc đến cô, nhưng cô tự động cách âm.
Chung Hi có thể cảm nhận được một ánh mắt nặng nề dõi theo mình trong đám đông.
Cô nhíu mày trừng lại, không che giấu thái độ chán ghét.
Người bàn tán về Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi đâu phải cô, anh nhìn cô chằm chằm làm gì!
Cô vô cùng quen thuộc với ánh mắt anh.
Mấy năm trước cô vẫn luôn mong mỏi đối phương nhìn mình thật kỹ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy chắc là lúc đó cô bị mỡ heo che mắt, đầu óc úng nước.
Bạc Lương Thần cũng muốn mượn bữa tiệc này để gặp gỡ trò chuyện với sếp tổng của mấy công ty, nhưng nếu như mọi người cứ dồn sự chú ý vào cuộc sống riêng tư của anh thì sẽ rất khó mở rộng đề tài nói chuyện.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chung Hi, suy tính xem phải phá vỡ cục diện hiện tại bằng cách nào.
Nhưng đột nhiên anh lại bị cô trừng mắt.
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt thoáng tối sầm lại.
"Lương Thần, anh đang nhìn gì thế?" Ôn Nguyễn Nhi chú ý thấy nãy giờ Bạc Lương Thần không tập trung. Hơn nữa, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy vừa vặn là hướng Chung Hi đang đứng. Điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Bạc Lương Thần hờ hững đáp lời: "Không có gì."
"Em muốn ăn cái gì đó, chúng ta sang bên kia đi." Ôn Nguyễn Nhi cố ý chỉ vào bàn cơm ở một hướng khác.
Bạc Lương Thần gật đầu. Hai người vừa quay đi thì một đối tác là Trần Tổng đi tới: "Bạc Tổng, trong hội nghị lần trước chúng ta đã nói về vụ kia, cậu thấy có cần bàn bạc chi tiết thêm không?"