Cô đi thẳng tới, gõ cửa: "Bạc Lương Thần, chúng ta nói chuyện."
Cô có thể hứa sẽ không nói với Ôn Nguyễn Nhi, sáng sớm ngày mai, cô muốn đi.
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời.
Chung Hi ngoái đầu lại, nhẹ nhàng đẩy cửa, anh không ở đây.
Cô bất đắc dĩ mím môi, đang định rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, cả người đã va vào lồng ngực ấm áp nào đó.
"Sao anh bước đi lại không phát ra tiếng thế hả!"
Bạc Lương Thần đưa mắt nhìn cô, khoảng cách gần như thế, đêm tối như vậy, cô mặc quần áo của anh, yết hầu của người đàn ông nhấp nhô, một tay nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào phòng sách.
Rầm.
Cửa đóng lại.
Chung Hi bất an giãy dụa: "Anh thả tôi ra, tôi muốn nói với anh, ngày mai tôi sẽ đi, anh nhất định phải thả tôi đi."
"Ừm?"
Trong đôi mắt thâm sâu của Bạc Lương Thần lộ ra một chút lửa giận không rõ nguyên do.
"Tôi có thể đồng ý, không nói với Ôn Nguyễn Nhi, chuyện tôi bị thương coi như chưa từng xảy ra." Chung Hi cắn răng nói.
"Nguyên nhân."
Lổng ngực khô nóng của Bạc Lương Thần đã càng ngày càng nặng, nhưng dường như người phụ nữ trước mặt này không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
"Tôi không muốn ở chung trong một ngôi nhà với anh."
Đây là lời nói thật lòng.
Ánh mắt Bạc Lương Thần run lên, tận mắt thấy vẻ quyết liệt trên khuôn mặt cô, trong nháy mắt đó, lý trí của anh quay trở lại.
Khi bọn họ vẫn còn là vợ chồng, không phải cô luôn ngóng trông anh trở về cả ngày lẫn đêm hay sao?
Bây giờ... Vật đổi sao dời.
Có lẽ do công việc của anh quá nhiều quá mệt mỏi, cho nên từ trong đáy lòng lại xuất hiện một chút không cam lòng.
Anh vẫn luôn ngẩn người không lên tiếng, Chung Hi sốt ruột, bỗng nhiên đẩy anh ra: "Anh không nói lời nào, tôi xem như anh đồng ý."
Nói xong, cô đóng sập cửa rời đi.
Trái tim của cô đập thình thịch dồn dập, sau khi trở về phòng ngủ, cô khóa trái cửa, chui vào trong chăn.
Cô phải ngủ một giấc thật ngon!
Ngày mai là có thể thoát khỏi chỗ này.
Nhưng mà sự thật vượt quá dự tính, Chung Hi tỉnh dậy sau giấc ngủ, chẳng biết Bạc Lương Thần đã đi đâu, nhưng người hầu lại nói chuyện với cô, tuy nhiên chỉ có một câu: "Bạc tiên sinh đi công tác hai ngày, cô có thể ở một mình trong nhà."
Một mình?
Chung Hi im lặng liếc mắt.
Anh vẫn nhất định phải nhốt cô lại, cho đến khi vết thương phục hồi như cũ!