Tiểu Linh nhìn chằm chằm di động, cuối cùng cũng thấy có cuộc gọi đến.
Cô ta kích động ấn nút trả lời, “A lô? Trợ lý Mẫn, đúng đúng, bây giờ tôi sẽ đi xuống đón mọi người.”
Tô Mạt Mạt nhìn Tiểu Linh đi xa, gõ cửa, “Được rồi, Bạc Lương Thần đến thăm cậu rồi, cái bóng đèn tớ đây đi trước nhé, cậu chuẩn bị một chút, tớ thấy anh ta vẫn quan tâm cậu hơn đấy, người vợ cũ kia của anh ta chắc chắc không có cơ hội đâu.”
Trong phòng, Ôn Nguyễn Nhi vốn còn đang chửi bới nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của bình hoa bên chân.
Ở cuối hành lang, Bạc Lương Thần bước đi vội vàng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Dự án cấp S đàm phán với đối tác nước ngoài lần này không được thuận lợi lắm, vốn đêm nay anh muốn ở công ty làm thêm cả đêm.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi cứ liên tục gọi điện khiến anh không thể nào tập trung làm việc được.
“Mở cửa.”
“Vâng, tổng giám đốc Bạc, Nguyễn Nhi đang ở bên trong.” Tiểu Linh vội vàng mở cửa ra, muốn nhanh để Bạc Lương Thần dỗ dành bà cô bên trong.
Bạc Lương Thần đi vào với vẻ mặt lạnh lùng.
“Lương Thần!”
Ôn Nguyễn Nhi mặc đầm ngủ hai dây, tủi thân ngồi trên thảm, cổ tay và trên mắt cá chân đều là vết máu.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bạc Lương Thần bước nhanh tới, xoay cổ tay cô ta lại nhìn kỹ, quả thực là có vết thương nhưng không nghiêm trọng.
Nhưng, trên người cô ta có mùi gì?
Anh nhíu mày, đỡ Ôn Nguyễn Nhi đứng dậy.
“Là Chung Hi, cô ta nghe ngóng được em ở đây cho nên đến gây rối với em, còn… còn nói, muốn em bỏ đứa trẻ này đi, bằng không cô ta sẽ giết em.”
Ánh mắt người đàn ông run lên.
Ôn Nguyễn Nhi càng khóc càng to, nhào vào trong ngực Bạc Lương Thần.
“Em như thế nào đều không sao cả, nhưng con của em vì sao lại bị người ta nguyền rủa như vậy chứ, em đã làm sai cái gì? Lẽ nào yêu anh là lỗi của em sao?”
Anh dùng một tay kéo cánh tay cô ta, từ trong giọng nói không thể phân biệt được là vui mừng hay tức giận, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Cô, nói lại một lần nữa.”
Ôn Nguyễn Nhi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ, “Chung Hi khiến em trở thành thế này, còn nói, muốn em bỏ đứa con của chúng ta để trả nợ cho đứa con đã mất của cô ta.”
Chung Hi có nói những lời này hay không, hoàn toàn không quan trọng.
Quan trọng là, câu chuyện cô ta bịa ra này hợp tình hợp lý.
Tất cả những vị khách có mặt đều chứng kiến cô ta bị người khác làm ra như thế này ở nhà vệ sinh, còn trên người có vết thương hay không, rốt cuộc Chung Hi đã làm gì với cô ta, chỉ cần lời khai của nạn nhân là cô ta là đủ.
Vừa dứt lời, cô ta tận mắt nhìn thấy sắc mặt Bạc Lương Thần thay đổi.
Ôn Nguyễn Nhi lau nước mắt, “Hay là, em đi cầu xin cô ta nhé, cầu xin cô ta buông tha cho em.”
Bạc Lương Thần nhíu mày đứng dậy, “Cô ấy thật sự nói như vậy?”
Tim Ôn Nguyễn Nhi đập thình thịch, lẽ nào, lời nói dối của cô ta đã bị phát hiện?
Cô ta cắn cắn đầu ngón tay và khẽ ừ một tiếng.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm dưỡng thai.
Bạc Lương Thần dường như đã đưa ra quyết định, để Ôn Nguyễn Nhi ở lại, một mình bước ra ngoài.
Việc đầu tiên anh làm sau khi ra ngoài chính là kiểm tra vị trí của Chung Hi, và bảo trợ lý Mẫn cử giúp việc chăm sóc cho Ôn Nguyễn Nhi.