Họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp của MON, và lời họ nói rất đáng tin cậy.
Vân Tích vội vàng chạy đến sau khi nhận được tin, Hà Hiểu và Chung Hi đều ở bên cạnh anh.
“Chuyện này là thế nào?” Vân Tích nhìn Hà Hiểu, “Trước đó em đã kiểm tra xác nhận qua chưa?”
Hà Hiểu gật đầu, “Em xin lỗi, thầy Vân Tích.”
Cô ta quả thực đã nhìn thấy qua, tận mắt nhìn thấy nó!
Cô ta không rõ đã xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng cô ta lờ mờ nhớ tới ánh mắt của Chung Hi lúc đó, Hà Hiểu nhìn sang, Chung Hi vẫn lạnh lùng như thường.
Nhận ra ánh mắt dò xét của cô ta, Chung Hi quay đầu lại, nụ cười càng trở nên thâm hiểm, “Sao thế?”
Vân Tích cũng chú ý tới ánh mắt của hai người bọn họ, lập tức trách móc bảo, “Chung Hi, cô đã kiểm tra xác nhận qua chưa?”
Chung Hi ngước mắt nhìn anh ta.
Cuối cùng cũng lòi mặt chuột ra?
Không tìm thấy sợi dây chuyền nên bắt đầu tìm người chịu trách nhiệm liên đới?
Đáng tiếc.
Kế hoạch của cô không chê vào đâu được.
Chung Hi nói thật một câu, “Tôi đã kiểm tra xác nhận qua trước khi Hà Hiểu kiểm tra xác nhận.”
Lông mày của Vân Tích càng nhíu chặt hơn, lẽ nào không phải như anh ta đã suy đoán sao? Cũng đúng, có nhiều người nhìn như thế, cho dù Chung Hi có muốn vu oan cho Ôn Nguyễn Nhi, cũng sẽ không dùng cách ngu ngốc như vậy, vì chỉ cần kiểm tra thì có thể tra ra ngay.
Chung Hi chớp mắt, “Với lại hình như camera giám sát đều quay được hết thì phải.”
Vân Tích không nghi ngờ cô nữa, lập tức bảo: “Kiểm tra.”
Mọi người cùng nhau xem video giám sát, Chung Hi đi vào, không có vấn đề gì, Hà Hiểu đi vào, cũng không có vấn đề gì.
Cuối cùng chỉ có Ôn Nguyễn Nhi ra vào phòng nghỉ, hơn nữa lúc bước ra cô ta còn cầm thứ gì đó trong tay.
Hàng chục con mắt đổ dồn về phía Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ta hoảng sợ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Không, không phải tôi! Tôi không làm gì cả.” Cô ta nuốt nước bọt trong khi túm lấy Tiểu Linh ở bên cạnh, “Chị mau giúp em giải thích đi.”
Tiểu Linh vội vàng lắc đầu, “Nguyễn Nhi, nếu em đã lấy thì…”
“Chị im đi, em không có!”
Nhưng dưới ánh mắt của rất nhiều người, cô ta trở nên lo lắng, tim đập thình thịch rồi run lên bần bật.
“Tôi, tôi đã lấy nó ra và đeo thử, nhưng tôi đã đặt nó trở lại rồi!”
Chung Hi rũ mắt xuống, không ai để ý đến cô ở phía sau.