Mục lục
Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sẽ không đâu, với tính cách thâm độc như ông chủ Hàn, tuyệt đối sẽ không để Trang Uyển Như vượt qua đâu. ‎  

 

Nếu thật sự là người bọn họ phái tới, trốn tránh sẽ không thoát, cô cắn răng một cái, không sợ chết vọt tới. ‎  

 

‎ Chung Hi thẳng tay vỗ mấy cái vào cửa sổ xe: “Có chuyện thì nói thẳng, đừng lén lút ở phía sau! Trang Uyển Như lại muốn làm gì?”  

 

‎Lúc lâu, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng ở ghế sau. ‎  

 

Anh lạnh lùng nói: “Lên xe.”  

 

 

 

‎Cho Chung Hi thêm vài cơ hội nữa, cô cũng sẽ không nghĩ tới là Bạc Lương Thần đi theo phía sau mình. ‎  

 

Nếu như hôn lễ hôm nay thuận lợi tiến hành, giờ phút này, hẳn là phải là đêm tái hôn của anh chứ? Lúc này, anh còn tới tìm mình là muốn làm gì? ‎  

 

Chung Hi cau mày nhìn người đàn ông trong xe.  

 

Nếu bây giờ cô lên xe, mới là dê vào miệng cọp.‎  

 

“Bạc tổng, có việc gì sao?” Cô cố nặn ra một nụ cười, còn tiện thể ngáp một cái: “Hôm nay tôi rất mệt mỏi, nếu anh không có chuyện gì cần nói nữa, tôi sẽ đi trước...”‎  

 

‎ Ánh mắt người đàn ông trở nên mất kiên nhẫn, giọng điệu trầm xuống một chút: “Cảnh sát đã bắt đầu mở cuộc điều tra vụ tai nạn xe hơi của Võ Sâm, em vẫn còn muốn bị người khác kiện nữa à?”  

 

Trong lòng Chung Hi giật thót, nhanh như vậy? ‎  

 

Xem ra Ôn Quốc Huy thực sự hoàn toàn không có tí quyền lực gì, ngay cả loại chuyện này cũng không ngăn được. ‎  

 

Tuy rằng không rõ ý đồ của Bạc Lương Thần, Chung Hi vẫn không bằng lòng lên xe lắm, trong xe vờn quanh mùi nước hoa cao cấp của đàn ông, cô nhớ mang máng, trước kia Bạc Lương Thần rất ác cảm với những hương vị này. ‎  

 

Con người rồi sẽ thay đổi. ‎  

 

Hoặc là, cô chưa bao giờ thực sự hiểu rõ người đàn ông này. ‎  

 

Nhưng thứ nội tâm bẩn thỉu này, không có gì tốt để hiểu! ‎  

 

Đôi mắt Chung Hi híp lại, quyết định chủ động tấn công: “Không phải bởi vì tôi chột dạ, mà bởi vì mù mờ bị người ta hắt chậu nước bẩn.”  

 

Trong‎ không khí truyền đến một tiếng cười khẽ của người đàn ông. ‎  

 

Trong lòng Chung Hi lộp bộp nhảy dựng, nhưng cô vẫn lựa chọn đối mặt với ánh mắt của Bạc Lương Thần. ‎  

 

Trong lòng yên lặng nhắc nhở chính mình, trên tay anh không có bất kỳ chứng cớ gì, chỉ cần cô không nói ra, Bạc Lương Thần sẽ không có biện pháp nhắm vào cô! ‎  

 

Cùng lắm thì bị giam giữ vài ngày thôi. ‎  

 

Dáng vẻ kiên định của cô khắc sâu trong đáy mắt Bạc Lương Thần, đầu ngón tay anh đầu gối từng cái, sau vài giây suy nghĩ, lạnh lùng nói: “Vốn là tập đoàn Bạc thị cũng không muốn kéo dài quan hệ hợp tác với tập đoàn Ôn thị mà em nghịch một phát như vậy, trái lại lại giúp tôi, tôi đến là vì muốn nói lời cảm ơn.”  

 

Đáy mắt Chung Hi khó nén sự kinh ngạc. ‎  

 

‎Sao lại có thể...  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK