Buông ra lời này, Bạc Lương Thần chăm chú nhìn người con gái trước mắt: “Đứa con gái tốt mà Chung Quốc Huy dạy ra, so với ông ta còn hèn hạ hơn.”
Không đề cập đến ba cô còn đỡ, Chung Hi chỉ cảm thấy khí nóng xốc lên não, cô xông thẳng chạy tới, giơ cổ tay lên, mặc kệ có đánh được hay không, cô chỉ muốn dùng hết khí lực toàn thân, tát anh một cái.
Nhưng chiều cao của bọn họ rất khác xa.
Bạc Lương Thần lại là một người cực kỳ khôn khéo, liếc mắt một cái là nhìn thấu hành động của Chung Hi.
Một giây sau, cổ tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sự chán ghét trong đáy mắt anh càng thêm nồng đậm, hất Chung Hi ra: “Không tự biết lượng sức mình.”
Chung Hi lui về phía sau vài bước, khuỷu tay đụng vào cái đinh trên tấm nền, cảm giác đâm rách da vô cùng đau khiến cho cô hít một hơi khí lạnh.
Nhưng có đau đến đâu, cũng không bằng Bạc Lương Thần khiến cô đau.
Đáy mắt cô tràn đầy hận thù.
“Lúc trước, lúc tôi sảy thai, liệu anh đã bao giờ quan tâm chưa?”
Biết rõ lời này hỏi ra cũng sẽ không có bất kỳ đáp lại, Chung Hi nói xong, cười chế giễu: “Bạc Lương Thần, tốt nhất anh nên mỗi ngày nâng niu Ôn Nguyễn Nhi trong lòng bàn tay anh, nếu không, tôi nhất định làm cô ta sảy thai, nếm thử nỗi khổ của tôi!”
“Cô dám?”
Khuôn mặt Bạc Lương Thần tràn đầy tức giận.
“Anh thấy tôi có dám không!”
Trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Chung Hi không có nửa giọt nước mắt, cô nhìn người đàn ông trước mắt như vậy, hận ý vượt qua tất cả tình cảm, đầu óc cô cũng chưa bao giờ có một khảonh khắc nào tỉnh táo được như bây giờ.
Cô nhìn Bạc Lương Thần, giơ tay kia lên: “Vừa rồi tôi vẫn luôn ghi âm.”
“Chuyện Ôn Nguyễn Nhi bị người ta nhìn thấy, lập tức sẽ truyền khắp Vân Thành, không phải anh rất giỏi sao? Vậy thì anh cứ bỏ ra số tiền lớn để tìm rút đi cái nhiệt này đi, bằng không, tất cả mọi người sẽ biết đến vụ bê bối này.”
“Biết vợ của Bạc Lương Thần bị người ta nhìn sạch.”
Chung Hi cắn răng, cô thật sự khinh thường dùng thủ đoạn như vậy, cô không có hèn hạ như vậy.
Cho dù muốn phá hỏng Bạc thị, cô cũng phải thắng một cách trọn vẹn êm ái.
Nhưng hôm nay đi tới bước này, tất cả là vì Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần đã ép cô.
“Cô nghĩ tôi sẽ cho cô một cơ hội để gửi bản ghi âm đi sao?” Bạc Lương Thần sải bước tiến lên, trực tiếp đưa tay cướp.
Ngay khi lòng bàn tay anh muốn đụng phải Chung Hi, khuôn mặt cô bỗng nhiên nở nụ cười, tiếp theo, tay cô thế nhưng lại ôm lấy cổ Bạc Lương Thần.
“Bạc Lương Thần, anh bị lừa rồi.”
Mấy giây sau, cửa lớn bên ngoài studio bị kéo ra.
Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy cảnh Bạc Lương Thần ôm Chung Hi, còn Chung Hi thì nghiêng ngả dựa vào lòng anh, động tác của hai người hết sức mờ ám.
Đây là lý do lúc nãy Bạc Lương Thần đuổi hết mọi người ra ngoài sao?
Không phải anh ra mặt cho Ôn Nguyễn Nhi, mà là muốn nối lại tình xưa với Chung Hi?
Chung Hi che giấu ý cười nơi đáy mắt, cất điện thoại đi. Lúc nãy cô gửi tin nhắn cho Hà Hiểu thông báo sự việc đã được giải quyết, chứ không phải muốn ghi âm.
Như vậy thì mọi người sẽ quay lại làm việc, cũng đúng lúc trông thấy cô và Bạc Lương Thần có hành động thân mật.
Mặc dù cô rất ghét đến gần Bạc Lương Thần, nhưng...
Cô mỉm cười nhìn Bạc Lương Thần lạnh lùng buông mình ra.
"Lương Thần?" Ôn Nguyễn Nhi suýt ngã, may mà có Tiểu Linh đỡ.
Cô ta không tài nào hiểu nổi cảnh tượng trước mắt, tại sao Bạc Lương Thần phải ôm Chung Hi?