Tiêu Nghị gắng gượng ngồi dậy ở đầu giường: "Yên tâm đi, chỉ là vài..."
Anh ta vừa định cử động, cơ thể như sắp bị xé nứt ra.
Ánh mắt Bạc Lương Thần sâu hơn mấy phần: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại, tôi sẽ cho người đi kiểm tra."
"Kiểm tra?"
Tiêu Nghị kịp phản ứng trong chớp mắt: "Anh nghi ngờ chuyện này có người chủ mưu?"
"Chỉ là nghi ngờ thôi." Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, kéo cửa đi ra ngoài.
Giày da của anh giẫm lên mặt thảm xa hoa theo kiểu dáng Châu u, không hề phát ra chút tiếng động nào, đi thang máy xuống tầng một, trợ lý Mẫn đã tiễn bác sĩ đi, đang chờ anh ở bên cạnh xe.
Anh ta mở cửa xe, đồng thời báo cáo: "Đã phái người đi tra, nhưng bởi vì liên quan đến vấn đề an ninh của biên cảnh hai nước cho nên vẫn cần một chút thời gian."
"Được, không vội."
Ánh mắt đầy nghiêm túc và lạnh lùng của Bạc Lương Thần nhìn chăm chú bóng dáng nào đó trước mặt.
Trợ lý Mẫn thuận thế nhìn sang, sửng sốt một chút: "Chung tiểu thư?"
Vừa rồi anh ta không chú ý đến Chung Hi, bình thường mà nói, hành tung của Bạc Lương Thần rất bí ẩn, sẽ không có ai biết.
"Là tôi sơ sót." Trợ lý Mẫn lập tức cúi đầu xuống.
"Đi thôi, không phải cô ta tới gặp tôi." Bạc Lương Thần xua tay.
Vừa trong khoảnh khắc nào đó, ánh mắt anh chạm vào Chung Hi, cô cũng đã nhận ra xe của anh, nhưng cũng chỉ chớp mắt kinh ngạc một cái rồi quay đầu đi.
Ánh mắt xa cách kia khiến cả người cô toát lên vẻ thanh lãnh.
Vẻ mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng, sai bảo hai chữ: "Lái xe."
Tiêp theo, xe của anh chạy thẳng qua bên cạnh Chung Hi, đôi mắt lạnh lẽo của anh không khỏi liếc nhìn khuôn mặt cô một lần nữa, nhưng chỉ kịp nhìn thấy góc áo của Chung Hi.
Nếu là Chung Hi của lúc trước, đương nhiên ra vào những nơi như thế này không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ, Chung Hi chưa kịp vào cửa đã bị nhân viên tạp vụ ngăn ở bên ngoài.
Cô hẹn ai ở chỗ này, Lục Bắc?
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức bị Bạc Lương Thần gạt đi.
Chuyện của cô không không liên quan gì đến anh.
Đồng thời, Chung Hi vẫn đang chú ý đến anh sau khi lên xe, đôi mày nhỏ nhắn nhíu lại.
Đi đến chỗ nào cũng có thể đụng phải Bạc Lương Thần, chuyện này thực sự khiến cô cảm thấy hơi xui xẻo.
Mắt Chung Hi nhìn tin tức trên điện thoại di động, đang chuẩn bị giục đối phương một chút thì bắt gặp một chiếc xe con cao cấp ở đằng xa.
Sau đó Trang Uyển Như mặc một bộ sườn xám sắc sáng, kéo tay Ôn Quốc Huy bước xuống từ trên xe.
Vị trí kia của Chung Hi lại rất khéo.
Trang Uyển Như vừa xuống xe đã thấy cô, nhưng Ôn Quốc Huy có vẻ nặng nề tâm sự lại không nhìn về phía bên kia, đi thẳng vào trong cao ốc.
Trang Uyển Như cũng hoảng hồn, đi vài bước đã đau chân.
"Ai da, đau quá, tôi... bây giờ tôi nghỉ ngơi một chút trong sảnh chính đã, Quốc Huy, ông đi lên trước đi, tôi sẽ đến sau."