Sau một hồi do dự, cô ấn số của Lục Bắc.
Một lát sau, Ôn Nguyễn Nhi kéo tay Bạc Lương Thần quay lại, nói là muốn đến của hàng này xem thử.
Thật ra là cô ta đến hóng chuyện.
Chung Hi bị mất quần áo, đương nhiên là phải mua bộ đồ này.
Ôn Nguyễn Nhi tươi cười đi vào, quả nhiên trông thấy Chung Hi mặc bộ đồ này trong cửa hàng. Cô ta cười châm chọc: "Sao cô còn đứng ở đây? Không phải là cô không mua nổi chứ?"
Bạc Lương Thần bình tĩnh nhìn gương mặt điềm tĩnh của Chung Hi.
Rõ ràng là anh đã thanh toán, tại sao cô còn không đi?
"Chung Hi, cho nè!"
Một giọng nói vang lên sau lưng anh, Lục Bắc vội đến nỗi mồ hôi đầy đầu, xách một túi quần áo đi đến.
Ánh mắt Bạc Lương Thần chợt sa sầm, tay siết lại nổi khớp xương, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Chung Hi thở phào nhẹ nhõm: "Làm phiền anh rồi."
Cô lập tức cầm túi đi vào phòng thay đồ, cởi chiếc váy trên người ra rồi mặc bộ quần áo thoải mái mà cô nhờ Lục Bắc mua giúp.
Cô trả đồ cho tiếp tân trước mặt Ôn Nguyễn Nhi, hơn nữa còn mỉm cười mỉa móc: "Có một số người trông thì gọn gàng xinh đẹp đấy, nhưng sau lưng thì chuyện trộm gà bắt chó gì cũng làm, không biết xấu hổ gì?"
"Lúc nãy chỉ có cô và tôi đi vào phòng thay đồ. Đừng phủ nhận! Một kẻ lấy trộm đồ của tôi, một kẻ bao che cho kẻ cắp và giả vờ làm người tốt, thanh toán giúp tôi. Hai vợ chồng các người kẻ tung người hứng, thật ghê tởm!"
Lời lẽ hung ác của cô đã đâm vào tim Bạc Lương Thần.
Anh không có ý đó!
Khi Ôn Nguyễn Nhi ra khỏi phòng thay đồ, đúng là trong tay có thêm một chiếc túi, nhưng Bạc Lương Thần không hề biết.
Anh chỉ thấy Chung Hi thích, vả lại anh biết rõ cô còn nợ chồng nợ chất, cho nên muốn giúp cô mà thôi.
Không ngờ cô lại hiểu lầm anh, còn khiến Lục Bắc vội vàng đến giải vây giúp cô. Trong lồng ngực Bạc Lương Thần như giấu một đống lửa, hết sức ngột ngạt.
Lục Bắc đứng sang bên cạnh Chung Hi cực kỳ đúng lúc: "Chúng ta đi thôi, đừng phí lời với bọn họ."
Chung Hi đáp "ừm", dứt khoát đi vòng qua người Bạc Lương Thần.
Nhưng cô vừa dợm bước, tay kia đã bị kéo lại.
Ôn Nguyễn Nhi ở bên cạnh trợn to đôi mắt đẹp: "Lương Thần?"
"Tên họ Bạc kia, mày thả tay ra cho tao!"
Nhưng Bạc Lương Thần chỉ nhìn Chung Hi: "Cô chê đồ của tôi?"
Chung Hi cảm thấy cổ tay đau như bị kéo đứt, cô nhếch môi đáp trả: "Chẳng phải Bạc Tổng rất tự biết mình ư? Sao hành động lại ngu xuẩn thế?"
Cô ghét bỏ, cô chê bẩn, cô còn buồn nôn!
Mỗi một đồng một cắc của tập đoàn Bạc thị bọn họ đều có tài sản của nhà họ Chung cô!
Chung Hi nghĩ tới bàn tay đang kéo mình đã ôm người đàn bà khác trong khi cuộc hôn nhân của hai người vẫn tồn tại, cô càng cảm thấy ghê tởm hơn!
Lúc này ánh mắt Bạc Lương Thần cực kỳ lạnh lùng. Cô ngồi tù một năm, bản lĩnh gây sự tăng không ít.
Anh kéo mạnh, bả vai gầy gò của Chung Hi lập tức ập tới trước mặt anh. Cô nghe thấy từng câu từng chữ cảnh cáo khản đặc phát ra từ sâu trong cổ họng của anh: "Nể mặt mà cô không cần."
Chung Hi hờ hững nhìn anh, dùng sức hất tay anh ra.