"Cảm ơn các bạn, hi vọng tối nay thuận lợi." Chung Hi chỉnh sửa cho người mẫu cuối cùng xong, đang định thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
"Cô Chung Hi ơi tiêu rồi, Tiểu Na bị đau chân, không thể tham gia show diễn tối nay được."
Chung Hi sững sờ mấy giây: "Có người thay thế bổ sung không?"
"Không có… Tôi đã liên lạc với công ty người mẫu của họ, nhưng tìm người đột xuất thế này thì khó lắm." Nhân viên công tác cực kỳ sốt ruột: "Còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, phân đoạn vòng tay trình diễn nửa đầu rồi, phải làm sao đây?"
Tất cả mọi người đều nhìn Chung Hi.
"Hay là cô đích thân lên?"
Chung Hi nhíu mày, vết thương trên cổ cô vẫn chưa lành.
"Để tôi nghĩ cách."
Tối nay có nhiều người đến tham dự show VK như vậy, biết đâu sẽ có người có thể…
Nhưng cô nhìn khách mời bên ngoài mà hoa hết cả mắt.
Người bình thường không thể vào đây, những người tới dự không giàu cũng sang, toàn là nhân vật quyền thế đỉnh cấp ở Vân Thành. Cho dù là người nhà họ Chung lúc trước đến nơi này cũng chỉ là tép riu, chứ đừng nói chi đến Chung Hi bây giờ.
Cô không biết tự lượng sức mình cỡ nào mới cả gan nhờ các phu nhân cao quý này làm người mẫu cho mình chứ!
Chung Hi không sợ bị từ chối, nhưng cô không có thời gian!
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, Chung Hi nắm chặt rào chắn. Lẽ nào hi vọng của cô bị dập tắt tại đây?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng cười khẽ: "Ôi, đây chẳng phải là Chung Hi ư? Sao thế, MON sai cô đến đây quét dọn vệ sinh à?"
Chung Hi liếc nhìn thì thấy Ôn Nguyễn Nhi đứng ở chỗ rẽ cầu thang, ánh mắt tràn đầy chế nhạo.
"À, lúc nãy tôi đi qua hậu trường, hình như tôi nghe nói có người mẫu bị đau chân. Chậc chậc, sao lại xui thế kia chứ! Bọn họ còn nói là số cô không tốt, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng giờ lại. . ."
"Cô im đi! Ăn mặc như chim công rêu rao gây sự chú ý, cô cảm thấy mình đẹp lắm hả?"
Chung Hi lườm Ôn Nguyễn Hi, vòng qua cô ta đi vào trong đại sảnh.
"Chung Hi, vô dụng thôi, hôm nay cô mất mặt là cái chắc, bởi vì từ lâu cô đã không xứng đứng ở nơi này." Ôn Nguyễn Nhi giận nghiến răng: "Nếu trên cổ cô không có vết thương thì còn có thể lên sân khấu. Bây giờ cô đi đâu tìm người?"
Chung Hi dừng chân.
Cô chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Ôn Nguyễn Nhi.
"Tôi nhớ chuyện ở bãi đậu xe đấy. Tôi không động vào cô là bởi vì Lương Bạc Thần, đừng tưởng tôi không dám." Chung Hi chỉ vào vết thương bị khăn lụa che khuất: "Cô mà chọc vào tôi nữa thì tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời."
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô kiên quyết kinh người.
Ôn Nguyễn Nhi cứng đờ cả người, cắn chặt khóe môi.