Bên kia Lục Bắc và TOM dường như vì chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ.
“Tôi sẽ không mang đến tổn thất cho đoàn xe, điểm này, các cậu có thể yên tâm, cùng lắm thì mỗi người đi một ngả.” Lục Bắc đen mặt, giọng nói cũng rất lớn.
TOM bất đắc dĩ lắc đầu: “Tâm tư của cậu bây giờ thực chất không ở đoàn xe, chỉ có một mình anh Tôn chống đỡ, có thể đi tiếp bao lâu? Mọi người nếu không phải là vì một nhân tài như Hắc Mã thì đâu cố gắng đến bây giờ đâu.”
“Ý cậu là gì?”
“Được rồi, chẳng qua chỉ là chuyện tiền mà thôi, anh Tôn đã đi thảo luận về vấn đề tài trợ chắc chắn là được rồi mà! Cậu cũng biết Lục Bắc gần đây áp lực rất lớn nên bớt nói vài câu đi.”
Mọi người lập tức vây quanh, mỗi bên đứng vài người, bắt đầu khuyên can.
Chung Hi đứng ở phía cuối cùng, không biết mình có nên yên lặng đi ra ngoài hay không.
Dù sao cô cũng xem như là người ngoài.
“Nếu không phải bởi vì Chung Hi làm lái phụ cho cậu, chắc chắn cậu đã sớm bỏ lại đoàn xe cho anh Tôn, trở về làm con nhà giàu chứ gì? Chúng tôi đây là đoàn xe nghiêm túc, không phải nơi để cậu tán gái.” TOM nóng nảy, nói không lựa lời.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy!”
Lục Bắc trầm giọng hô một tiếng, vung quyền xông lên.
“Đừng...”
Cục diện một lần nữa lâm vào hỗn loạn, cuối cùng cũng không biết là ai đánh thắng ai, Chung Hi mạnh mẽ lôi anh ta kéo ra ngoài.
Trên thái dương và cằm Lục Bắc đều có vết thương rất nhỏ, đáy mắt anh ta âm trầm lạnh lùng, cúi đầu xin lỗi: “Khiến em bị liên lụy vào, thật sự xin lỗi.”
Chung Hi không nói gì, nhìn cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, chạy nhanh tới.
Mua một chai nước đá và hai chai bia.
Nước đá đưa cho anh ta dùng thoa cho bớt sưng, còn bia rót cho hai người bọn họ mỗi người một cốc.
Đây là tamlinh247.org, vui lòng đọc ở app tamlinh247 để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Lục Bắc vẫn luôn cúi đầu, không muốn Chung Hi nhìn ra cảm xúc trong mắt anh ta, cô thông minh như vậy, vừa đoán đã trúng.
“Tại anh không nói sớm, nếu không em cũng có thể giúp anh.” Chung Hi ngồi trên bậc thềm, lắc lắc hai chân.
Nuốt vài ngụm bia vào trong cổ họng có cảm giác chua mát.
Ánh mắt Lục Bắc sáng lên vài phần.
Anh ta sợ mình nghe lầm, nhịn không được hỏi một câu: “Em thật sự bằng lòng giúp anh sao?”
“Hỏi thừa.”
Chung Hi liếc mắt.
“Nhiều năm như vậy, bạn tốt nhất của em ở Vân Thành chính là anh, bọn Miểu Miểu thì ở nước ngoài...” Cô nhíu mày, nghiêm túc đưa ra quyết định.
“Cầm lấy đi.”
“Cái gì vậy?” Lục Bắc nhìn tấm chi phiếu cô nhét vào tay mình.
“Đoàn xe không phải thiếu kinh phí sao! Tất nhiên là đưa tiền cho anh rồi.” Chung Hi đá đá trên mặt đất.
Có trời mới biết, số tiền đó cô còn đang giấu đi nóng hổi đây này!
Nhưng tên nhóc Lục Bắc này xử với cô không tệ, lại giúp đỡ cô nhiều lần như vậy, cô không thể nhìn bạn bè gặp khó khăn không hỗ trợ, vậy không chính nghĩa chút nào.
Lục Bắc dừng lại, nhìn tấm phiếu, không nói lúc lâu.