......
Bởi vì Chung Hi giành được vị trí thứ nhất trong vòng sơ khảo cuộc thi thiết kế, lại được chỉ định có thể không cần tham gia trận chung kết, có thể trực tiếp gia nhập MON.
Ngay sau khi cô đến công ty, cô đã thu hút ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người.
Cũng có người tiến lên nịnh bợ cô: “Chung Hi, nghe nói công ty sắp xếp văn phòng cho cô, thật hâm mộ cô nha.”
MON không giống như các công ty nhỏ trong ngành công nghiệp khác, bởi vì có thực lực và bối cảnh cường đại, vì vậy mỗi một người có chức vụ là nhà thiết kế, tất cả đều có không gian văn phòng riêng của mình, cũng là để bảo vệ bản thiết kế gốc.
Chung Hi nhàn nhạt ừ một tiếng, tối hôm qua cô cũng đã nhận được điện thoại thông báo, cho nên cũng không kinh ngạc.
Nhưng nhìn bộ dạng không gợn sóng của cô như vậy, những người khác đều cảm thấy cô ra vẻ cao lãnh.
Ngoại trừ, hai đạo thân ảnh vội vàng chạy tới, Lưu Viện Viện hô một tiếng: “Chung Hi!”
Lâm Khải theo sát phía sau cô ấy, cũng cười vẫy tay với Chung Hi.
Chung Hi ngước mắt lên, ấn nút mở cửa thang máy chờ bọn họ.
“Chào buổi sáng nha, tôi mang đồ ăn tới cho cô.” Lưu Viện Viện biết Chung Hi thường xuyên đến phòng trà của công ty ăn sáng, liền đặc biệt mang tới cho cô.
“Bánh quy nhỏ do chính tay tôi làm đó, đây là vị matcha, còn đây là dâu tây.”
Con ngươi Chung Hi sáng ngời, từ lúc vừa mới vào công ty cô vẫn luôn phát sầu vì phải nghĩ nên ăn cái gì!
Mấy món này nọ trong phòng trà, cô đã ăn chán từ lâu rồi.
Cô nhìn về phía Lưu Viện Viện, không chút che dấu lòng tham của mình: “Có thể cho tôi hết không?”
Lưu Viện Viện cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, tất cả đều là cho cô mà.”
Cửa thang máy mở ra, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, mấy thực tập sinh phía sau tụ tập cùng một chỗ: “Thật giỏi nha, vừa trở thành nhà thiết kế chính thức đã có người hầu, Lưu Viện Viện và Lâm Khải kia cũng thật là ghê tởm, thấy người ta lợi hại, liền mặt dày dán lên.”
“Nhỏ giọng một chút, đừng để cô ta nghe thấy, lúc trước Trương Dĩnh với cô ta có mâu thuẫn, trực tiếp bị đuổi về nhà đấy.”
“Có bối cảnh thì không giống, bất quá chồng cũ của cô ta cũng đã ly hôn với cô ta, vì sao còn muốn giúp cô ta chứ?”
“Suy nghĩ của người có tiền, chúng ta không hiểu được đâu.”
Thanh âm của các cô không nhẹ không nặng, ba người Chung Hi đều nghe được một phần.
Lâm Khải lạnh mặt, không nói nhiều.
Lưu Viện Viện thì tức giận: “Tôi đi tìm mấy người đó lý luận.”
Cô ấy vừa định đi qua, cổ tay đã bị người túm lấy, cô ấy nghiêng đầu đi, liền nhìn thấy Chung Hi một tay cầm bình nhỏ, một tay kéo cô ấy: “Đi xem văn phòng mới của tôi không?”
Chung Hi nghiêng đầu, trong con ngươi bỗng nhiên nhiễm ánh sáng như vì sao.
Thật giống như hoàn toàn không nghe được những lời chỉ trích kia.
“Chung Hi…” Đáy mắt Lưu Viện Viện có chút phiếm hồng, cô ấy đau lòng thay Chung Hi, rõ ràng là từng bước từng bước chân đều liều mạng mới đạt được, lại bị người ta chửi bới như vậy.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng bội phục Chung Hi.
Có thể có mấy người có được sức chịu đựng cường đại như vậy.
Chung Hi lơ đễnh nở nụ cười: “Bọn họ không ảnh hưởng gì đến tôi, ngược lại sẽ làm cho tôi cảm thấy, tôi hẳn là nên đi cao hơn xa hơn.”
Chỗ cao cực kỳ lạnh, nhưng đồng thời, có thể bễ nghễ liếc nhìn những vai diễn nhỏ bé không đủ nặng nhẹ này.
Đẩy cửa văn phòng ra, ba người đều bị khung cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.
Chung Hi đã không nhớ rõ mình đã bao lâu không đứng ở có nơi tầm nhìn tốt như vậy, cửa sổ sát đất phối hợp với rèm lụa màu be, còn có mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình đã trở lại cuộc sống trong quá khứ.
Lưu Viện Viện kích động chạy đến bên cửa sổ: “Cái này cũng quá lớn đi, văn phòng của nhà thiết kế MON đều tốt như vậy sao?”