Tô Tử Mạch cố gắng dùng tấm hình này để thuyết phục Dạ Ly Thần, dù sao ở thế giới này thì sản phẩm công nghệ cao như máy ảnh vẫn có ưu thế không thể thay thế được.
Nhưng Dạ Ly Thần tỏ ra bình tĩnh khác thường, hắn chậm rãi nói với Tô Tử Mạch: “Mặc dù bản tôn không biết rốt cuộc pháp bảo trong tay nàng là cái gì, nhưng mặc dù pháp bảo này của nàng rất lợi hại thì cũng không phải là không thể thay thế được.”
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời này thì nhất thời không phục nói: “Hừ, ngài nói đơn giản dễ dàng quá, có bản lĩnh thì ngài cũng làm ra một bức chân dung đi.”
Dựa theo hiểu biết của Tô Tử Mạch với thế giới này, dù sao thì Dạ Ly Thần cũng không thể làm ra được bức chân dung mà chụp bằng máy ảnh, căn bản là Dạ Ly Thần đang khoác lác.
Dạ Ly Thần nhìn Tô Tử Mạch đang nghi ngờ chất vấn mình, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng và nói: “Nếu bản tôn có thể làm được thì sao?”
Tô Tử Mạch nhìn bộ dạng rất chắc ăn của Dạ Ly Thần, trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Nhưng tính khí của Tô Tử Mạch cũng không chịu thua, nàng lập tức nghiến răng nói: “Hừ nếu như ngài thật sự có thể làm ra một bức chân dung như vậy, đến lúc đó ta có thể tùy ý đáp ứng với ngài một chuyện, nhưng nếu như ngài làm không được, vậy ngài phải trả lại giấy nợ trước đó cho ta.”
“Được rồi, thỏa thuận như vậy đi.”
Dạ Ly Thần đáp ứng dễ chịu như vậy, trái lại trong lòng Tô Tử Mạch càng không chắc chắn, chẳng lẽ Dạ Ly Thần thật sự có bản lĩnh như vậy sao?
Ngay khi trong lòng Tô Tử Mạch đang tò mò, đột nhiên trong tay Dạ Ly Thần có một bức họa tròn.
Tô Tử Mạch thấy thế thì không thể không nhìn chằm chằm và quan sát vào bức họa tròn đó, bức họa tròn này trông không khác gì một bức họa tròn bình thường.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần nhanh chóng mở bức họa tròn ra, điều khiến Tô Tử Mạch cảm thấy bất ngờ là trên bức họa tròn này có một chỗ trống.
“Dạ Ly Thần, ý của ngài là gì, mặt này rõ ràng là một chỗ trống, làm sao so với bức chân dung này của ta.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa giơ tấm hình trong tay lên, Dạ Ly Thần thản nhiên cười nói: “Nàng gấp cái gì, bản tôn còn chưa bắt đầu làm phép đấy.”
Chỉ thấy Dạ Ly Thần ném bức họa tròn có chỗ trống đó lên không trung, bức họa tròn này bồng bềnh trong không trung.
Sau đó Dạ Ly Thần bắt đầu bố trí lại trận pháp ngay tại chỗ, sau đó hắn tự mình đi vào giữa trận pháp.
Sau khi làm xong mọi thứ, trong miệng Dạ Ly Thần khẽ niệm hai câu, chỉ thấy một tia sáng lóe lên, bức họa tròn trong không trung lại rơi vào tay của Dạ Ly Thần lần nữa.
Lúc này trên bức họa tròn mà ban đầu có chỗ trống lại có thêm một ảnh người, mà người này chính là Dạ Ly Thần.
Tô Tử Mạch vội vàng đến gần nhìn kỹ, Dạ Ly Thần trong bức chân dung này quả nhiên sinh động như thật, so với tấm hình trong tay mình cũng không kém hơn bao nhiêu.
Cuối cùng Tô Tử Mạch cũng được mở mang tầm mắt, nàng không nghĩ Dạ Ly Thần lại có thể dựa vào phép thuật làm được chuyện mà một máy ảnh mới có thể làm được, đối với phép thuật thần kỳ như vậy, ngay cả Tô Tử Mạch cũng cảm thấy hứng thú.
Nhưng trong lòng Tô Tử Mạch cảm thấy hứng thú là một chuyện, trước mặt Dạ Ly Thần nàng sẽ không nhận thua, nhất là trước đó đã lập ra thỏa thuận cá cược rồi.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch lắc đầu nói: “Dạ Ly Thần, mặc dù bức chân dung này của ngài cũng không kém của ta bao nhiêu, nhưng quá trình này của ngài thực ra quá phức tạp, làm sao có thể đơn giản như của ta, chỉ cần ấn một cái là được, nói như vậy thì vẫn xem như ngài thua rồi.”
Dạ Ly Thần nghe thấy những lời này thì không khỏi sững sờ, muốn phản bác lại nhưng thật sự không tìm ra được lý do thoái thác nào.
Dù sao thì những gì Tô Tử Mạch nói cũng có lý, mặc dù hắn cũng chế tạo ra thành công bức chân dung sinh động như thật, nhưng quá trình này thực ra quá rườm rà, không những cần pháp bảo, còn cần phải bày binh bố trận.
Nhìn lại Tô Tử Mạch chỉ cần một pháp bảo là được, nói như vậy thì Dạ Ly Thần đã thua canh bạc này rồi.
Dạ Ly Thần là người quang minh lỗi lạc, hắn thở dài nói: “Nàng nói không sai, so sánh như vậy thì quả thật bản tôn thua rồi, nhưng có một điểm bản tôn vẫn không phục.”
Khi Tô Tử Mạch thắng thỏa thuận cá cược thì rất vui, nhìn thấy Dạ Ly Thần còn có chỗ không phục thì nàng không thể không hỏi: “Nếu ngài còn có chỗ nào không phục thì cứ việc nói ra, ta đảm bảo sẽ khiến ngài tâm phục khẩu phục.”
Dạ Ly Thần cười nói: “Mặc dù vừa rồi pháp bảo này của nàng thực sự đã chế tạo ra chân dung của bản tôn, nhưng bản tôn nghi ngờ rằng chân dung đó là nàng đã chuẩn bị trước rồi, nếu như bây giờ nàng có thể chế tạo bức chân dung của nàng, như vậy bản tôn sẽ tâm phục khẩu phục, hoàn toàn chịu thua.”
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời này thì không khỏi cười nói: “Ta còn nghĩ là việc đại sự gì, chút yêu cầu nhỏ này có gì khó chứ, ngài cầm pháp bảo này, lát nữa ngắm ngay ta rồi ấn nút bấm này thì được rồi.”
Để khiến Dạ Ly Thần hoàn toàn chịu thua, Tô Tử Mạch bắt đầu dạy Dạ Ly Thần sử dụng máy ảnh này.
Chỉ là khi Tô Tử Mạch đang nói, nàng không nhận thấy ở khóe miệng của Dạ Ly Thần hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi nói với Dạ Ly Thần xong, Tô Tử Mạch chạy ra xa đứng, khi đối mặt với máy chụp hình, theo bản năng Tô Tử Mạch tạo một tư thế khá đẹp.
Lúc này Dạ Ly Thần dựa theo lời nói của Tô Tử Mạch mà ấn nút bấm, rất nhanh sau đó từ trong máy ảnh nhả ra một tấm hình.
Lúc này Tô Tử Mạch chạy lại trước mặt Dạ Ly Thần một lần nữa, nàng chỉ vào tấm hình đó và nói: “Thế nào, bây giờ ngài đã tin pháp bảo của ta mạnh hơn của ngài rồi chứ, ngài xem chân dung này không phải là ta chuẩn bị từ trước đâu.”
Dạ Ly Thần vừa nhìn kỹ càng tấm hình trong tay vừa cười nói: “Nàng nói không sai, đây thực ra không phải là nàng chuẩn bị từ trước, pháp bảo của nàng quả thật mạnh hơn bản tôn, bản tôn tâm phục khẩu phục.”
Nghe thấy những lời này, Tô Tử Mạch không khỏi vui mừng nói: “Ngài chấp nhận thì tốt, nếu đã như vậy thì không phải ngài nên trả lại giấy nợ cho ta theo giao hẹn trước đó sao?”
Dạ Ly Thần luôn là người sẵn sàng cá cược thì sẽ chấp nhận hậu quả thua cuộc, hắn đưa cho Tô Tử Mạch tờ giấy nợ trước đó.
Tô Tử Mạch nhìn tờ giấy nợ trong tay thì rất vui vẻ, nàng không nghĩ nhanh như vậy đã có được tờ giấy nợ này, như vậy sau này nàng không còn nợ Dạ Ly Thần cái gì nữa.
Nhưng lúc này đột nhiên dư quang của Tô Tử Mạch thoáng thấy Dạ Ly Thần thu tấm hình của mình vào trong lòng, Tô Tử Mạch vội nói: “Ngài làm gì vậy, chân dung đó là của ta, ngài trả lại cho ta.”
Lúc này Dạ Ly Thần đã sớm thu lấy chân dung xong, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ai nói chân dung này là của nàng, vừa rồi bản tôn đã chế tạo ra, vậy đương nhiên là của bản tôn.”
“Nhưng người trong chân dung đó là ta, vậy ngài nên trả lại cho ta.”
Lúc này Tô Tử Mạch hơi lo lắng, tấm hình của mình bị Dạ Ly Thần thu vào trong lòng, nàng luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Lúc này Dạ Ly Thần bình tĩnh nói: “Những lời này của nàng đều sai hoàn toàn, không phải chân dung của bản tôn cũng ở chỗ của nàng sao?”