"Hứ, điện Lăng Vân có quy tắc bất luận người nào cũng không được tự tiện rời khỏi. Nếu như muốn rời khỏi điện Lăng Vân thì nhất định phải được sự cho phép của thần tôn đại nhân hoặc trưởng lão, ngươi không xin chỉ thị của đại trưởng lão đã tự ý muốn rời khỏi đã vi phạm môn quy của điện Lăng Vân, nhất định phải chịu xử phạt mới được."
Lần này, Dạ Đông Thần không có mở miệng mà là Lạc Anh đứng bên cạnh lên tiếng thuyết giáo Tô Tử Mạch, nghe khẩu khí hùng hồn lưu loát của nàng ta liền biết ắt là đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Tô Tử Mạch lúc này cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mặc kệ lúc trước là vô tình hay cố ý, nhưng chung quy bây giờ đúng là nàng đã bị Dạ Đông Thần bắt được sơ hở, đối phương nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để thực hiện mưu đồ lớn của mình.
Quả nhiên, sau khi Lạc Anh nói xong thì Dạ Đông Thần cũng hùa theo: "Tô cô nương, vốn dĩ ngươi là khách mời của điện Lăng Vân chúng ta, lại còn là mẫu thân của Bảo Bảo, lão phu vốn phải đại diện điện Lăng Vân mà tiếp đón ngươi nồng hậu. Nhưng mà quy tắc của điện Lăng Vân là do lão tổ tông đã lập ra, được lưu truyền qua nhiều thế hệ, cũng không thể dễ dàng coi là đạo lý suông mà bỏ qua được. Cho dù thiên tử có phạm luật thì cũng xử như thường dân, Tô cô nương, nếu ngươi đã xúc phạm môn quy thì lão phu cũng chỉ có thể xử lý công bằng thôi."
Nhìn thấy Dạ Đông Thần làm ra vẻ như bất đắc dĩ mới làm như thế, trong lòng Tô Tử Mạch bỗng không ngừng khinh bỉ.
Chỉ là chuyện đã tới nước này rồi, Dạ Đông Thần quả thật đang nắm lý, xem ra cái gọi là xử phạt lần này sẽ không tránh khỏi được rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch cắn răng nói: "Đại trưởng lão, ngươi nói không sai, nếu như phạm vào quy tắc của điện Lăng Vân thì ta dĩ nhiên sẽ đồng ý chấp nhận hình phạt, chỉ là không biết hình phạt là gì đấy?"
Trong lòng Tô Tử Mạch lúc này cũng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù điện Lăng Vân có quy tắc không cho phép người khác tự ý rời khỏi, nhưng mà chuyện này cũng không phải là lỗi lầm gì lớn lắm, chắc hình phạt cũng không tới nỗi nào đâu, cùng lắm thì nhẫn nhịn mà chịu thiệt lần này vậy được rồi.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch xuống nước chịu thua, Dạ Đông Thần bỗng đắc ý nói: "Tô cô nương quả nhiên là thâm minh đại nghĩa, hình phạt này thật ra cũng không có gì cả, chẳng qua chỉ là đánh hai mươi trượng mà thôi. Tô cô nương xin hãy yên tâm, lần này lão phu sẽ đích thân chấp pháp, nếu như Tô cô nương không có ý kiến gì khác thì xin mời nằm xuống."
Lúc Dạ Đông Thần nói chuyện, Lạc Anh đứng bên cạnh cũng sớm đã chuẩn bị gậy trượng đưa cho ông ta. Cây gậy này lại được đúc từ thép có độ lớn bằng bàn tay, nếu như đánh vào người sẽ chẳng dễ chịu gì, huống hồ còn là hai mươi trượng nữa. Nếu như Dạ Đông Thần ra tay tàn nhẫn một chút, Tô Tử Mạch không chết cũng phải trọng thương.
Nhìn vẻ mặt nham hiểm của Dạ Đông Thần và Lạc Anh lúc này cũng coi như đã hiểu, đây rõ ràng là kế hoạch mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước để gài bẫy nàng.
Chỉ tiếc rằng Tô Tử Mạch khi nãy đã buông một câu là tiếp nhận hình phạt, bây giờ nến đổi ý thì nhất định sẽ không được. Hơn nữa, vừa nãy Dạ Đông Thần còn cố ý gây ra động tĩnh lớn như vậy khiến người trong điện Lăng Vân đều kéo tới đây, trước tình huống như này, Tô Tử Mạch càng không thể nào đổi ý được.
Giữa lúc Tô Tử Mạch đang lo lắng trong lòng, A Mông nghe được tin dữ cũng đã chạy tới, trình diện xong xuôi mới vội vàng cười trừ nói với Dạ Đông Thần: "Đại trưởng lão bớt giận, phu nhân vừa mới tới điện Lăng Vân vẫn chưa hiểu rõ quy tắc ở đây, người không biết thì không đáng trách, xin đại trưởng lão rộng lượng tha thứ cho phu nhân lần này đi."
A Mông biết được tình hình đã lập tức cầu xin với Dạ Đông Thần, nhưng mà người bên đây lại lạnh lùng nói: "Càn rỡ, lúc nãy lão phu cũng đã nói rất rõ ràng rồi, cho dù có là thiên tử phạm luật thì cũng bị xử như thường dân. Nếu như lão phu hôm nay vì như thế mà tha thứ cho nàng ta, ngươi nói xem những người khác trong đây về sau sẽ còn cảm thấy điện Lăng Vân này có công bằng nữa hay không."
Dạ Đông Thần vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, đệ tử xung quanh điện Lăng Vân cũng đều xì xào bàn tán.
"Đại trưởng lão nói không sai, vi phạm môn quy thì quả thực cần phải bị phạt mới đúng."
"Nhưng mà thần tôn phu nhân dù sao cũng là mới tới, chí ít cũng nên giảm bớt hình phạt, hai mươi trượng có hơi nhiều quá rồi."
Tô Tử Mạch lúc này cũng nghe được tiếng bàn tán của mọi người, phần lớn đều vẫn tán thành với ý kiến của Dạ Đông Thần, cùng lắm là cảm thấy mức phạt có thể giảm bớt một chút, nhưng mà dù có như thế nào thì vẫn không thể không phạt được.
A Mông cũng nhìn thấy được tình hình, chỉ có thể cắn răng nói: "Đại trưởng lão, cho dù phu nhân nhất định phải bị phạt thì hai mươi trượng quả thật quá nhiều rồi, cũng nên cân nhắc giảm bớt một chút chứ."
Dạ Đông Thần lúc này mới làm ra vẻ hào phóng mà nói: "Được rồi, lời này của ngươi cũng không phải không có đạo lý. Dù sao Tô cô nương cũng chỉ phạm lỗi nhỏ nên lão phu cũng sẽ nương tình, hai mươi trượng đó giảm xuống còn mười trượng thì được rồi, cũng coi như là răn dạy Tô cô nương một chút."
Dạ Đông Thần nói xong cũng giơ gậy sắt về phía Tô Tử Mạch, A Mông lúc này mới quay sang cười khổ với nàng một tiếng: "Phu nhân, ta tận lực rồi, mười trượng này chỉ có thể để người chịu thiệt."
Tô Tử Mạch cũng biết A Mông đã hết cách, lần này rõ ràng chính là đại quỷ kế của Dạ Đông Thần, cũng lắm là đánh nàng mười trượng thôi mà, chỉ cần không chết thì về sau ắt sẽ còn cơ hội báo thù.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch trực tiếp đi tới một bên vách tường đứng thẳng người, đồng thời cũng quay sang cười với Bảo Bảo: "Bảo Bảo, con sang chỗ A Mông thúc thúc bên đó đi, khi nãy mẫu thân không cẩn thận bị phạm lỗi nên phải chịu một hình phạt nho nhỏ, sẽ nhanh xong thôi."
Tô Tử Mạch không muốn để Bảo Bảo nhìn thấy dáng vẻ mình bị đánh, cho nên cũng liếc mắt ra hiệu với A Mông.
Người bên đây lập tức hiểu được ý tứ của Tô Tử Mạch, vội vàng tiến tới kéo Bảo Bảo qua bên cạnh. Bảo Bảo dù nhận ra được tình huống không đúng nên liên tục giãy giụa, ấy nhưng sức lực cũng không lớn bằng A Mông.
Dạ Đông Thần lúc này cũng đi ra phía sau của Tô Tử Mạch, nụ cười khẩy trên khóe miệng càng giương cao. Mặc dù nói đã giảm một nửa hình phạt cho Tô Tử Mạch rồi, nhưng mà Dạ Đông Thần rất có niềm tin rằng sau khi đánh xong mười trượng này, Tô Tử Mạch không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Dạ Đông Thần cầm gậy sắt trong tay giơ lên thật cao, Bảo Bảo bị A Mông kéo lại nhịn không được cũng khóc lên thành tiếng.
Nhưng Dạ Đông Thần lại làm như không nghe thấy, nghiến răng giơ gậy sắt lên thật cao rồi vung một cái thật mạnh về phía Tô Tử Mạch.
"Keeng!"
Ngay lúc Tô Tử Mạch đã chuẩn bị kỹ càng, cố gắng đón nhận lấy một trượng đầu tiên thì bỗng nghe vang bên tai một tiếng giòn giã, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại đã thấy cây gậy sắt trong tay của Dạ Đông Thần bị đứt thành hai đoạn.
Dạ Đông Thần cầm trong tay nửa đầu gậy sắt còn lại, vẻ mặt ngập tràn phẫn nộ cùng kinh ngạc, mà nửa đầu gậy sắt còn lại vậy mà nằm trong tay của Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần, tên này lại quay trở về đúng thời điểm mấu chốt như này.
"Dạ Ly Thần, ngươi là có ý gì. Tô Tử Mạch vi phạm môn quy của điện Lăng Vân, lão phu là đang tiến hành xử phạt nàng ta, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho nàng ta hay sao."
Nhìn thấy âm mưu của mình sắp sửa thực hiện được nhưng bị Dạ Ly Thần xuất hiện làm hỏng chuyện tốt, Dạ Đông Thần cảm thấy rất phẫn nộ bèn quay sang lớn tiếng chất vấn người kia một trận.