Dựa theo những gì giao đấu thì có lẽ tên Mạc Lâm này đã tu luyện một bộ công pháp đặc thù nào đó, có thể làm cho sức chống đỡ của cơ thể tăng đến mức vô cùng đáng sợ.
Phải biết rằng vừa rồi Tô Tử Mạch đã dùng hết mười phần công lực, nhưng mà lại không hề gây ra một chút thương tổn nào cho Mạc Lâm, ngược lại Tô Tử Mạch suýt chút nữa bị phản lực làm tổn thương.
Cân nhắc đến những điều này, Tô Tử Mạch cũng tạm thời ngừng tay, trước khi nghĩ ra biện pháp phá giải thân thể cứng như sắt thép của Mạc Lâm, thì mỗi lần tiến công của nàng chỉ làm tiêu hao linh lực của bản thân mà thôi.
Tô Tử Mạch lập tức ngừng tay, Mạc Lâm cười nói với Tô Tử Mạch: “Tô cô nương, vừa rồi ta đã nhường cô nương rồi, bây giờ ta cần phải xuất thủ rồi.”
Vừa dứt lời, Mạc Lâm đồng thời bước một bước thật lớn lao về phía Tô Tử Mạch, dáng vẻ của tên Mạc Lâm này nhìn thì có vẻ to lớn thô kệch, nhưng tốc độ chạy lại không hề chậm, như một tòa núi nhỏ nhanh chóng đánh úp về phía Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy thế không dám khinh thường, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân thể nhẹ nhàng bay lên như cánh bướm, trực tiếp bay qua đỉnh đầu của Mạc Lâm.
Tuy rằng Tô Tử Mạch vẫn chưa tìm ra được biện pháp phá giải đòn phòng ngự của Mạc Lâm, nhưng vẫn có thể dễ dàng tránh thoát được đòn tấn công của Mạc Lâm.
Lúc này Mạc Lâm cũng nhìn ra được Tô Tử Mạch linh hoạt hơn hắn ta rất nhiều, nếu dùng chiêu thức thông thường để tấn công Tô Tử Mạch thì rất khó, thậm chí chạm được vào Tô Tử Mạch cũng là cả một vấn đề.
Sau khi Mạc Lâm nhận ra điều này, thì đột nhiên hắn ta giơ chân lên giẫm thật mạnh lên mặt đất, Tô Tử Mạch đang thấy nghi ngờ động tác của hắn ta, thì đột nhiên cảm thấy mặt đất xuất hiện một đợt rung chuyển, mặt đất dưới chân của Mạc Lâm đột nhiên nứt ra.
Sau đó Mạc Lâm cúi xuống nhặt một viên đá trên mặt đất, trực tiếp ném về phía Tô Tử Mạch.
Lúc này Tô Tử Mạch cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra tên này cố tình làm cho mặt đất nứt ra rồi dùng đá làm ám khí để tấn công chính mình, thế nhưng mà nó thật sự có hiệu quả sao?
Vừa rồi Tô Tử Mạch đã thể hiện ra tốc độ và sự linh hoạt của mình, lúc này Mạc Lâm lại dùng đá làm ám khí muốn gây tổn thương chính mình, loại ý nghĩ này có phải quá ngây thơ rồi hay không?
Ngay lúc Tô Tử Mạch đang âm thầm nói xấu Mạc Lâm, thì chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho Tô Tử Mạch kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy cái tên Mạc Lâm kia không ngừng xoay người nhặt đá ném về phía Tô Tử Mạch, mà những viên đá này nhanh chóng tụ lại thành một tấm lưới lớn không có một khe hở trên không trung, tấm lưới này bao lấy Tô Tử Mạch ở bên trong.
Tuy rằng tốc độ của Tô Tử Mạch rất nhanh nhưng muốn né tránh cũng phải có không gian mới được, lúc này Mạc Lâm đã trực tiếp phong tỏa tất cả không gian, Tô Tử Mạch hoàn toàn không có cơ hội né tránh.
Lúc này Dạ Đông Thần đang ở một bên xem cuộc chiến lại vuốt râu cười nói: “Mạc Lâm chính là đệ tử do lão phu một tay cẩn thận chỉ dạy, ngoại trừ một thân đao kiếm bất khả xâm phạm, lão phu còn truyền thụ cho hắn ta một bộ công pháp phóng thích ám khí, dùng để đối phó với những tên trộm chỉ biết né tránh và chạy trốn.”
Dạ Đông Thần vừa nói vừa cố ý liếc về phía Bảo Bảo và A Mông, ra vẻ rất đắc ý.
Bảo Bảo thấy thế gấp đến độ nắm chặt nắm đấm, hận không thể ngay lập tức xông lên giúp đỡ Tô Tử Mạch, mà A Mông đã âm thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa nếu Tô Tử Mạch thật sự không đánh lại, thì bản thân kiểu gì cũng phải lên hỗ trợ, tóm lại không thể để cho Tô Tử Mạch bị thương, nếu không khi trở về Dạ Ly Thần chắc chắn sẽ lột da ông ta.
Mà Tô Tử Mạch lúc này cũng không có biện pháp nào, nếu không có cách nào né tránh thì chỉ có thể cưỡng chế chống lại những tảng đá hỗn loạn trên bầu trời thôi.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch nghiến răng một cái, bốn phía quanh thân thể của nàng lập tức xuất hiện tấm khiên linh lực màu xanh da trời, những viên đá kia cứ tiếp cận cơ thể của Tô Tử Mạch thì sẽ bị tấm khiên linh lực chặn lại.
Nhưng ánh sáng của tấm khiên linh lực kia dần mờ đi khi bị những viên đá kia tấn công, lúc này hai hàng lông mày của Tô Tử Mạch cau chặt, trong lòng càng thêm bức bối.
Tô Tử Mạch cảm thấy khó chịu, chính mình chủ động ra tay tấn công lại không phá được phòng ngự của đối phương, mà đối phương lại hết lần này đến lần khác dựa vào điểm này để tấn công ngược lại, bản thân chỉ có thể bị động phòng thủ.
Vào lúc tấm khiên linh lực sắp không thể kiên trì được nữa, thì đột nhiên trong đầu Tô Tử Mạch lóe lên một ý nghĩ, thân thể tên Mạc Lâm này cứng như sắt thép, nhưng dù là sắt thép thì cũng phải sợ lửa mà.
Nếu có một ngọn lửa nhiệt độ đủ cao trực tiếp đốt cháy thân thể hắn ta, thì chắc chắn hắn ta không thể chống đỡ được.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch không hề do dự, khoát tay một cái, trong tay đã xuất hiện một quả cầu lửa nho nhỏ, nhân lúc Mạc Lâm đang mải ném đá, Tô Tử Mạch trực tiếp vung tay lên ném quả cầu lửa trong tay ra ngoài.
Quả cầu lửa khi ở trong tay Tô Tử Mạch chỉ là một đốm lửa nho nhỏ bằng nắm tay, thế nhưng khi rời khỏi tay Tô Tử Mạch thì ngay lập tức trở lên lớn hơn, lúc quả cầu lửa đến trước mặt Mạc Lâm đã to khoảng mấy mét, trực tiếp nuốt chửng Mạc Lâm ở bên trong.
Sau khi thân thể Mạc Lâm bị quả cầu lửa nuốt chửng, thì những viên đá hỗn loạn trong không trung cũng lập tức biến mất, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Nhưng Tô Tử Mạch chưa kịp thả lỏng lông mày, thì nàng đã tinh mắt nhìn thấy Mạc Lâm trực tiếp bước từ quả cầu lửa ra.
Lúc này toàn thân trên dưới của Mạc Lâm đã bị cháy đen như cục than, y phục trên người cũng bị lửa thiêu rách nát tươm, chỉ là khí thế của hắn ta lại không yếu đi chút nào, thậm chị còn kêu gào về phía Tô Tử Mạch: “Tô cô nương có thể nghĩ đến biện pháp dùng lửa tấn công đúng là không tệ, chỉ tiếc là với loại lửa này mà muốn làm tổn thương ta thì vẫn kém một chút.”
Tô Tử Mạch xem tình hình cũng hiểu được, ý tưởng dùng lửa để tấn công là đúng, chỉ là uy lực của quả cầu lửa vừa rồi chưa đủ, nên không thể gây ra thương tổn cho Mạc Lâm.
Ngay lúc Mạc Lâm tấn công chính mình lần nữa, lúc này Tô Tử Mạch mới phát hiện một đòn tấn công vừa rồi đã tiêu hao hơn nửa linh lực của nàng, nếu nàng cứ tiếp tục dây dưa thì khả năng không chiếm được phần thắng rồi.
Vào thời điểm này Tô Tử Mạch không có cách nào thông qua Thương Hải Châu để triệu hồi Tiên Đế ra, dù sao Dạ Đông Thần cũng đang đứng ở bên cạnh nhìn, nhưng rất nhanh Tô Tử Mạch đã nghĩ đến một biện pháp mới.
Tuy hiện tại không thể dùng Thương Hải Châu để triệu hồi Tiên Đế ra trợ giúp nàng tác chiến, nhưng lại có thể dùng Thương Hải Châu để lấy một vài thứ khác ra, nếu uy lực của quả cầu lửa vừa rồi không đủ, thì có thể cho thêm một vài nguyên liệu khác thì sao nhỉ?
Tô Tử Mạch vừa nghĩ đến thì trong tay đã xuất hiện thêm một quả cầu lửa, chỉ khác là trong quả cầu lửa này còn chứa đựng những vật khác, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không thể phát hiện ra.
“Hừ, thật là ngu xuẩn, tu vi chưa đủ thì uy lực của quả cầu lửa phóng xuất ra tất nhiên là có hạn, vừa rồi đã thất bại một lần rồi mà vẫn còn ngoan cố như vậy, đúng là làm trò cười mà.”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch còn muốn phóng thích quả cầu lửa, Dạ Đông Thần không nhịn được lại bắt đầu trào phúng.