Trước sự chất vấn của Dạ Ly Thần, khuôn mặt của Phong Bà Bà tức giận đến xanh cả mặt không phản bác được gì, lúc này Tô Tử Mạch cũng đi đến bên cạnh Dạ Ly Thần và đứng cùng hắn, đối mặt với Phong Bà Bà tiếp tục thêm dầu vào lửa mà nói: "Lão thái à, ta thấy bà dù gì tuổi cũng đã cao, vừa rồi chuyện bà gian lận ta cao thượng sẽ không so đo với bà nữa. Ta khuyên bà nên quay về nhanh chóng tìm một lão tử tốt để trải nghiệm cảm giác sống chung với nam nhân thì hơn, bằng không tâm lý hiện tại có thể biến thái hơn rất nhiều.."
"Phốc."
Dưới sự đả kích của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, oán khí trong lòng Phong Bà Bà rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, hóa thành một ngụm máu phun phụt ra ngoài.
"Coi như các người các ngươi được đấy, Dạ Ly Thần nhà ngươi chờ đấy, cung Phong Vân chúng ta với điện Lăng Vân các ngươi vẫn chưa xong chuyện đâu."
Phong Bà Bà cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục, bà ta nhanh chóng quay người, dẫn theo đám đệ tử rời đi, mọi người trong điện Lăng Vân không khỏi reo hò ầm ĩ.
"Tu vi của Thần Tôn đại nhân thật uyên thâm, vừa rồi mới chỉ nhất thời tung một chưởng đã có thể đánh bay Phong Bà Bà kia rồi, lại còn khiến đám nữ tử kia chạy trốn hết.."
"Thần tôn phu nhân của chúng ta cũng đóng góp công lao không nhỏ, biết tu vi không bằng Phong Bà Bà, lại còn có dũng khí khiêu chiến với bà ta, thật sự khiến đám nam nhân các người phải che khăn vì xấu hổ.”
Bảo Bảo nghe thấy mọi người liên tục tán dương Dạ Ly Thần cùng Tô Tử Mạch, nó không kìm được mà nói: "Các người đừng có mà tranh cãi, đây là công lao của phụ thân và mẫu thân ta, đây được gọi là phu thê tâm đồng ý hợp mà người ta thường nói, với cả mấy người của cung cung Phong Vân toàn là mấy kẻ chả ra làm sao. "
Nhìn đứa bé vẫn còn nhỏ mà đã có thể nói ra những lời như vậy, mọi người không khỏi bật cười, lúc này Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng vô thức nhìn nhau, ánh mắt dịu đi không ít.
Lúc này, Tô Tử Mạch cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, nhanh chóng đi về phía Bảo Bảo, Dạ Ly Thần cũng cười nhạt một tiếng rồi vội vàng theo sau đó.
Thấy những người từ cung Phong Vân đã bị đuổi đi, cả đoàn người trở lại điện Lăng Vân. Đương nhiên, trên đường đi không thể tránh khỏi những cuộc thảo luận to nhỏ. Nhiều người trong điện Lăng Vân đã có cái nhìn mới về Thần tôn phu nhân.
Trước đây, mọi người chỉ ngại trước Tô Tử Mạch vì thân phận thần tôn phu nhân của nàng, đối với Tô Tử Mạch mà nói thì là cảm giác sợ bởi vì Dạ Ly Thần, còn hiện tại sau khi thấy được thực lực của Tô Từ Mạch, thái độ của họ có phần thay đổi, từ tận sâu trong đáy lòng, họ kính nể Tô Tử Mạch nhiều hơn.
Dù sao Thiên Huyền Đại Lục cũng là nơi chức thực lực vi tôn, mặc dù Tô Tử Mạch là một nữ tử, nhưng vừa rồi thực lực nàng bộc lộ ra đã đủ để giành được sự tôn kính của mọi người.
Lúc này tâm trạng của Tô Tử Mạch cũng rất tốt, sau khi trở lại điện Lăng Vân thì nhanh chóng chuẩn bị đưa Bảo Bảo về phòng, nhưng Dạ Ly Thần lại đột nhiên ngăn cản Tô Tử Mạch: "Phu nhân, vi phu có một số chuyện muốn bàn bạc với nàng, liệu nàng có tiện không?"
Sau khi hai người họ chiến đấu với nhau vừa nãy, thái độ của Tô Tử Mạch đối với Dạ Ly Thần cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn phải cẩn trọng nên đành lạnh lùng nói: "Nếu ngài có chuyện gì thì có thể nói luôn ở đây cho ta, ta còn phải đi cùng với Bảo Bảo nữa. Sau những gì hôm nay xảy ra, có lẽ Bảo Bảo đã mệt rồi."
Ngay khi Tô Tử Mạch nói xong, cậu bé ngay lập tức nói: “Mẫu thân, con có thể tự mình về phòng, nếu phụ thân đã có điều muốn nói với mẫu thân vậy thì cứ nói từ từ, đừng lo lắng cho con. "
Nói xong, Bảo Bảo chạy vọt vào trong phòng mình, lại còn đóng cửa lại cẩn thận, chỉ còn lại hai người Tô Tử Mạch cùng với Dạ Ly Thần ở ngoài cửa.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi bất lực. Tại sao đứa bé này lần nào cũng giúp đỡ, tạo cơ hội cho Dạ Ly Thần vậy trời. Có vẻ như nàng cần tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện rõ ràng với nó.
Thấy cánh cửa đã đóng, Tô Tử Mạch nhìn Dạ Ly Thần rồi nói: "Được rồi, ngài có chuyện gì cần nói hả?"
Dạ Ly Thần nghe thấy thế cười bảo: "Đứa bé này vẫn đang nằm nghỉ trong phòng. Nếu chúng ta nói chuyện ở đây, ta sợ chúng ta sẽ làm phiền nó. Vì vậy, chúng ta có nên tìm một nơi yên tĩnh hơn không?".
Nghe xong, Tô Tử Mạch cũng thấy có lý, gật đầu đi theo Dạ Ly Thần, một lúc sau, Tô Tử Mạch mới nhận ra Dạ Ly Thần đang đưa nàng đến hoa viên của điện Lăng Vân.
Trong điện Lăng Vân có một hoa viên riêng, diện tích hoa viên cũng không nhỏ, trong đó trồng rất nhiều loại hoa, nhìn từ xa có thể thấy màu tím với đỏ xen kẽ nhau rất đẹp.
Sau khi bước vào vườn, Tô Tử Mạch đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của các loài hoa, nếu trộn lẫn hương thơm của các loài hoa khác nhau với nhau thì nó không những không tương xứng mà còn tạo thành một mùi thơm đặc biệt hơn.
Tô Tử Mạch cũng biết rằng nhiều loài hoa và cây được trồng ở nơi đây toàn là những loại hoa, cây cỏ, thảo dược hiếm có và nổi tiếng ở Thiên Huyền Đại Lục, nhất thời Tô Tử Mạch cảm thấy ngạc nhiên, trong điện Lăng Vân này chủ yếu toàn là nam nhân, rất ít nữ tử, vì vậy có chút tò mò về thân phận người làm ra một hoa viên như này.
Lúc này Dạ Ly Thần đột nhiên bước tới, Tô Tử Mạch không nhịn được hỏi: "Ta thực sự không thể tin được rằng trong cung Lăng Vân lại có một nơi như vậy, chẳng lẽ là do Lạc Anh trồng sao?"
Tô Tử Mạch cũng không biết vì sao mở miệng lại nhắc tới Lạc Anh, có lẽ chính bản thân Tô Tử Mạch cũng không biết, kỳ thật nàng cũng rất để ý đến sự tồn tại của Lạc Anh.
Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch nhắc đến Lạc Anh, nhanh chóng giải thích: "Phu nhân, nghe ta giải thích, vi phu với Lạc Anh thật sự không có mối quan hệ nào hết, tất cả đều là do Dạ Đông Thần giở trò. Huống chi Dạ Đông Thần chỉ muốn lợi dụng Lạc Anh tới để giám sát nhất cử nhất động của vi phu mà thôi, vi phu cũng đâu phải loại ngu ngốc ngồi yên cho họ lừa đâu. "
"Ừ, chuyện này ngài không cần giải thích với ta, chẳng phải ngài nói là ngài có chuyện cần bàn với ta hay sao? "
Tô Tử Mạch rõ ràng cảm thấy rất vui khi nghe Dạ Ly Thần giải thích một cách vội vã như vậy, nhưng ngoài mặt thì nàng vẫn giả vờ bình thản không có vấn đề gì, Dạ Ly Thần nghe thấy vậy rồi chỉ tay vào khu vườn: "Phu nhân, nàng nghĩ sao về hoa viên này?"
Không phải có chuyện quan trọng cần bàn hay sao, sao lại đột nhiên đổi chủ đề rồi?
Trong lòng Tô Tử Mạch dấy lên chút hiếu kỳ, nhưng vẫn vô thức gật đầu: "Rất tuyệt, những bông hoa này thực sự đẹp, có những bông hoa quả thực khá mắc tiền, chẳng hạn như là gốc bích tiên la màu tím này, nếu ta không nhầm thì loại hoa này cần phải được chăm sóc cẩn thận trong mười năm mới có thể nở hoa, trong mười năm nay nếu xảy ra một sơ xuất nhỏ đi nữa cũng khiến hoa chết khô và phải bắt đầu trồng lại từ đầu. Còn có đề huyết hoa đỏ chót này nữa chắc là nguyên liệu độc quyền để luyện chế siêu cấp đan dược huyết đan, nếu ở để đấu giá thì nó là một vật vô giá, dường như người vun trồng, chăm sóc khu vườn chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức "
Bản thân Tô Tử Mạch cũng là một luyện y sư, đối với các loại hoa cỏ lạ thảo dược quý nàng đều từng nghiên cứu, mấy loại hoa được trồng trong hoa viên này nguồn gốc công dụng thế nào nàng đều biết hết, tất nhiên sẽ biết được hoa viên này khó trồng đến thế nào.
Dạ Ly Thần nghe thấy lời nhận xét đấy của Tô Tử Mạch, nhất thời vui mừng cười nói: “Mắt nhìn của phu nhân quả thực rất tốt, thấy nàng thích hoa viên này như vậy quả thực không uổng công những ngày vi phu khổ cực, vất vả vun trồng, chăm bón."
"Lời này của ngài nghĩa là sao? Chẳng lẽ cả hoa viên này đều do một tay ngài làm nên hả?"