Khi mọi người tiếp xúc với ánh mắt của Dạ Ly Thần, vẻ mặt của tất cả bọn họ lập tức trở nên kinh hãi.
Ánh mắt Dạ Ly Thần lạnh lùng, trống rỗng, như thể hắn không hề đặt bất cứ thứ gì trên đời này vào trong mắt, mang theo ma lực khiến người ta phải khiếp sợ.
Người ban nãy cất tiếng nói liền cảm nhận được có một áp lực khổng lồ ập đến, rõ ràng là Dạ Ly Thần chỉ nhìn hắn ta thôi chứ không hề làm gì cả, nhưng hắn ta lại cứ như bị cả một ngọn núi lớn đè bẹp.
“Phịch.”
Dưới áp lực vô cùng lớn này, người đó rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp quỳ lạy Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần thấy vậy vẫn không hề có ý buông tha cho hắn ta, dưới ánh nhìn chằm chằm của Dạ Ly Thần, thân thể của người đó đột nhiên nứt ra, máu thịt đỏ tươi giống như cánh hoa văng tung tóe khắp bầu trời.
Đám đông xung quanh nhìn thấy cảnh này càng thêm chết đứng người và kinh hồn bạt vía, lúc này ai nấy cũng đều nín thở, vì sợ rằng người bị giết trong giây phút tiếp theo sẽ chính là mình.
“Dạ Ly Thần bỏ qua đi, ta cảm thấy hơi khó chịu.”
Ngay khi Dạ Ly Thần chuẩn bị ra tay giải quyết những người còn lại thì Tô Tử Mạch đột nhiên lên tiếng gọi ngăn Dạ Ly Thần lại.
Dạ Ly Thần quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt rất đau đớn của Tô Tử Mạch, nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng máu thịt bay khắp nơi ban nãy, người Tô Tử Mạch càng buồn nôn hơn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần cũng không thèm quan tâm đến việc giết những kẻ đó nữa, hắn nắm lấy Tô Tử Mạch và nói: “Đi thôi, bản tôn đưa nàng về, có bản tôn ở đây, nàng và con sẽ không sao đâu.”
“Chờ đã, mang theo hắn ta nữa.”
Sau khi Dạ Ly Thần xuất hiện Đoàn Tranh đã quan sát đến mức há hốc mồm, khi thấy Tô Tử Mạch trước khi rời đi còn nhớ tới mình, Đoàn Tranh ngay lập tức rất cảm kích.
Dạ Ly Thần nghe vậy không nói những lời vô ích, liền đưa theo Đoàn Tranh ngay lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Sau khi Dạ Ly Thần và những người khác rời đi, áp lực khổng lồ trong không khí ngay lập tức biến mất, tất cả mọi người có mặt đều ngồi xổm xuống mặt đất, thở hổn hển.
“Nam nhân vừa rồi là ai mà tu vi lại hùng mạnh đến vậy, chỉ cần một ánh mắt mà suýt chút nữa đã khiến ta không thở nổi rồi.”
“Ngươi không nghe thấy Tô Tử Mạch gọi nam nhân đó là Dạ Ly Thần à? Trên thế giới này ngoại trừ vị Chí tôn của Vạn Thú kia còn có người thứ hai nào tên là Dạ Ly Thần nữa sao?”
Lời này vừa được thốt ra khỏi miệng, sắc mặt của đám đông đã kinh hãi, tất nhiên là bọn họ đã nghe đến tên Dạ Ly Thần, nhưng bọn họ không biết rằng Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch lại có mối quan hệ thân thiết đến vậy.
“Cũng may là vừa rồi chúng ta không gấp rút động thủ, nếu không lỡ như thật sự làm tổn thương đến Tô Tử Mạch thì thần tôn đại nhân nhất định sẽ giết hết chúng ta. Lần này sau khi quay về, mọi người vẫn nên mai danh ẩn tích tạm thời đừng xuất hiện, sau này nhớ cho kỹ đừng đắc tội với Tô Tử Mạch nữa.”
Ngay khi những người này đang nói chuyện, một nhóm người áo đen trốn trong bụi cây gần đó cũng toát mồ hôi lạnh.
“Đại trưởng lão, Dạ Ly Thần vậy mà lại xuất hiện đem nữ nhân đó đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nữ nhân đó bị đưa đi rồi thì chúng ta còn có thể làm gì nữa, nhưng ít nhất chúng ta có thể chắc chắn rằng quan hệ giữa Dạ Ly Thần và nữ nhân đó thực sự không tầm thường. Chúng ta hãy quay về, báo cáo lại mọi việc với các chủ, đợi đến khi nữ nhân đó xuất hiện lần nữa thì chúng ta sẽ lại có cơ hội mà thôi.”
Nói xong, nhóm người mặc áo đen nhanh chóng rời đi và biến mất trong rừng cây.
Trong tẩm cung của Dạ Ly Thần, nô bộc và tì nữ trước giờ chưa từng bân rộn đến như vậy.
“Nước nóng, mau đem nước nóng đến đây, phải lấy loại có nhiệt độ vừa phải đấy.”
“Ngươi cũng đừng có đứng sững ra đó, chuẩn bị thêm một vài chiếc khăn đi, ướt hay khô gì cũng đều cần, còn nữa người đi bảo Chân Hương chuẩn bị một ít thức ăn. Phải thanh đạm phù hợp với sản phụ đấy.”
Với tư cách là quản gia của Dạ Ly Thần, A Mông đang không ngừng chỉ đạo hạ nhân khô cả miệng, vừa rồi khi Dạ Ly Thần ôm Tô Tử Mạch với cái bụng bầu quay về, A Mông đã nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này, một ông lão mặc áo dài lưng đeo một cái rương thuốc chạy đến, A Mông nhìn thấy ông lão vội vàng chào hỏi: “Cổ thần y, cuối cùng ông cũng tới rồi, thần tôn đại nhân đang giục, ông mau đến đó đi.”
Dưới sự dẫn dắt của A Mông, Cổ thần y nhanh chóng đến chỗ Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần vừa nhìn thấy Cổ thần y, vội vàng nói: “Sao bây giờ ông mới đến, mau đến đây xem thử tình hình của nàng ấy như thế nào rồi?”
Dạ Ly Thần vừa nói vừa nhìn Tô Tử Mạch trên giường, lúc này khuôn mặt của Tô Tử Mạch tái nhợt, răng cắn chặt môi.
Sau khi được Dạ Ly Thần đưa về tẩm cung, Tô Tử Mạch cảm thấy thai nhi trong bụng mình càng lúc càng không yên, tựa hồ như đang nóng lòng muốn chui ra.
Tuy nhiên, Tô Tử Mạch chưa từng có kinh nghiệm sinh con một lần nào, mặc dù cơn đau trên cơ thể càng lúc càng kịch liệt nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể sinh ra đứa trẻ ra.
Thấy vậy, Cổ thần y không dám lơ là, vội vàng bước đến bên giường kiểm tra tình hình của Tô Tử Mạch.
Dạ Ly Thần đứng một bên lo lắng, vẻ mặt muốn nói nhưng không nói được.
Nhìn dáng vẻ của Dạ Ly Thần, rõ ràng là hắn muốn hỏi Cổ thần y về tình trạng của Tô Tử Mạch, nhưng lại lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Cổ thần y.
May mắn thay, một lúc sau, Cổ thần y chủ động nói: “Thần tôn đại nhân, theo chẩn đoán vừa rồi của lão phu thì cô nương này chắc là đã bị khó sinh rồi.”
“Khó sinh sao?”
Nghe lời của Cổ thần y nói, Dạ Ly Thần không khỏi biến sắc, tức giận nói với Cổ thần y: “Sao lại khó sinh? Ông là thần y tiếng tăm lừng lẫy, chứng khó sinh này chắc là không làm khó được ông đâu nhỉ?”
“Thần tôn đại nhân ngài nghe lão phu giải thích đã, chứng khó sinh này khác với những thương tật bình thường, ngay cả lão phu cũng không dám nói là hoàn toàn nắm chắc được, nhưng lão phu nhất định dốc toàn lực, cố gắng để vị cô nương này và thai nhi trong bụng được mẫu tử bình an.”
Dạ Ly Thần nghe thấy câu nói đó sắc mặt liền lạnh lùng lại rồi nói: “Ông nghe cho rõ, điều bản tôn muốn không phải là dốc toàn lực mà là ông nhất định phải đảm bảo hai người họ sẽ mẫu tử bình an. Nếu như một người xảy ra sơ xuất gì, bản tôn sẽ phanh thây ông ra nhiều mảnh rồi chôn cùng.”
Cổ thần y bị Dạ Ly Thần giáo huấn liền câm như hến ngay lập tức, ngay cả những hạ nhân đứng chờ bên ngoài cũng nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ của Dạ Ly Thần, tất cả mọi người đều hoảng sợ không dám thở mạnh.
Trước kia Dạ Ly Thần lạnh lùng đến mức còn không thèm nói một lời nào, hôm nay vậy mà lại vì một sản phụ mà nổi giận đùng đùng như vậy, trong lòng mọi người đã bắt đầu đoán được mối quan hệ của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch rồi.
Còn Cổ thần y trong phòng cũng bắt đầu bận rộn, vừa cho Tô Tử Mạch uống thuốc trợ sản vừa giúp Tô Tử Mạch điều chỉnh nhịp thở và biết tiết tấu để dùng sức.
Tô Tử Mạch cũng biết rằng tình hình lúc này rất nguy cấp, bắt đầu nỗ lực làm theo lời chỉ dẫn của Cổ thần y.
Dạ Ly Thần đứng bên cạnh nhìn nhưng không giúp được gì, chỉ biết liên tục đi qua đi lại, tiếng hét của Tô Tử Mạch truyền vào tai của hắn như là một cực hình khủng khiếp.
Lúc này, lần đầu tiên Dạ Ly Thần cảm thấy bất lực vô cùng, cho dù hắn là Chí tôn của Vạn Thú được cả vạn người trong thiên hạ tôn sùng thì đã sao chứ, vào lúc này hắn không thể làm gì được.