Bọn chúng cũng gặp qua không ít người dám phản kháng, nhưng Tô Tử Mạch lại dẫn theo một nữ nhân khác và hai đứa trẻ như vậy, thậm chí trong đó còn có một đứa trẻ vẫn đang trong lớp tã lót cần bú sữa, đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy.
Lúc này tên cường đạo cầm đầu có râu quai nón đầy mặt không khỏi bật cười: “Ha ha ha, nha đầu như ngươi thật sự có khí phách, bổn đại gia có chút tán thưởng cho ngươi, không bằng ngươi quay về làm áp trại phu nhân cho bổn đại gia, bổn đại gia có thể tha cho nữ nhân ở bên cạnh ngươi.”
Yên Nhiên vốn nhìn thấy cường đạo đã vô cùng sợ hãi, khi nghe thấy tên này nói muốn bắt Tô Tử Mạch về làm áp trại phu nhân, Yên Nhiên lập tức cả gan nói: “Không được, tiểu thư của bọn ta sao có thể làm áp trại phu nhân cho loại người như ngươi.”
“Loại người như bổn đại gia ta là loại người nào vậy? Mặc dù nhìn bộ dạng này của ngươi không có nhan sắc bằng nha đầu này, nhưng bổn đại gia cũng không ngại nhận ngươi làm tiểu thiếp, ha ha ha.”
Tên cường đạo cầm đầu càng nói càng đắc ý, nhưng lúc này cách đó không xa cũng có một đoàn người nhìn thấy cảnh này.
Người phía trước lại là nữ tử có diện mạo xinh đẹp, tóc dài mặc áo choàng, nhưng nữ tử này đang cưỡi một con ngựa cao lớn với khuôn mặt đầy khí phái anh hùng, tư thế có phần không thua gì nam nhân.
“Mã tướng quân, ngươi xem phía trước có phải có cường đạo đang chặn đường cướp bóc không? Nghe nói bọn này hung hăng càn quấy vô cùng, phạm án hết lần này đến lần khác, bây giờ lại ra tay với nữ lưu yếu đuối vẫn đang trong thời gian cho con bú, chúng ta không thể nào ngồi nhìn mặc kệ chuyện này được.”
Một người nam tử trung niên bên cạnh người nữ tử cũng đang cưỡi ngựa, nam tử này có dáng người rắn rỏi cưỡi trên lưng ngựa giống như hòa làm một vậy, sau lưng còn có mang theo một cây cung dài, nhìn sơ qua đã biết là một người kỵ xạ giỏi.
Nghe thấy nữ tử nói như vậy, nam tử trung niên cũng cung kính nói: “Công chúa đại nhân, suy cho cùng chúng ta không phải người của nước Chu Tước, lần này ra ngoài đã giấu diếm hoàng đế bệ hạ rồi, hay là đừng gây thêm rắc rối nữa, chúng ta quay trở về sớm một chút nhé.”
Nữ tử nghe vậy thì trừng mắt với nam tử trung niên: “Mã tướng quân, không phải ngươi đã nói muốn hành hiệp trượng phu làm một người chính nghĩa sao? Bây giờ gặp phải chuyện này, nếu như bỏ mặc thì còn muốn làm người chính nghĩa cái gì chứ?”
Bị nữ tử nói như vậy, người nam tử không thể nói nên lời, nữ tử nhân cơ hội này điều khiển ngựa chạy về phía Tô Tử Mạch.
Nam tử trung niên nhìn thấy vậy cũng lắc đầu bất lực cười gượng, sau đó dẫn tùy tùng phía sau nhanh chóng chạy theo.
Khi người nữ tử đó chạy về phía Tô Tử Mạch, tên cường giả cầm đầu đã bước xuống ngựa và đi về phía Tô Tử Mạch, trong ánh mắt lại mang theo vẻ hèn hạ mà không hề che giấu.
Tô Tử Mạch thấy thế thì khóe miệng nhếch lên một tia chế giễu, ánh sáng trong Thương Hải Châu lóe lên, trong tay Tô Tử Mạch cũng có một súng kích điện.
Bây giờ với tu vi của Tô Tử Mạch, nàng triệu hồi vũ khí đã hạ bút thành văn rồi, nhìn thấy tên cường đạo cầm đầu đi đến trước mặt mình và đưa bàn tay dơ bẩn ra bắt lấy mình.
Tô Tử Mạch giơ súng kích điện về phía tên cường đạo cầm đầu rồi lập tức bóp cò súng, một dòng hồ quang điện lasing phóng ra, mặc dù tên cường đạo cầm đầu này có tu vi linh sư, nhưng bị hồ quang điện trong đó đột nhiên phóng ra thì lập tức té ngã xuống đất.
Những tiểu đệ phía sau tên cường đạo cầm đầu thấy vậy thì sắc mặt không thể không thay đổi, lão đại của mình lại bị Tô Tử Mạch đánh ngất xỉu, điều này không thể nhịn được.
Một đám người hung hăng ùn ùn lao về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy thế thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, đối mặt với đòn tấn công của nhiều người như vậy, súng kích điện này hiển nhiên đã không phù hợp nữa rồi.
Lần này Tô Tử Mạch chẳng muốn triệu hồi những vũ khí khác nữa, nàng lập tức phóng ra linh lực ở cấp linh thánh của mình, tạo thành một bức tường linh lực ở trước mặt hai mét.
“Ầm ầm ầm!”
Những tên cường đạo này một lòng muốn giết Tô Tử Mạch để báo thù thay lão đại của mình, khi họ công kích đã tăng tốc độ lên cực hạn.
Kết quả toàn bộ những tên này đều đâm vào bức tường linh lực của Tô Tử Mạch, mặc dù bức tường linh lực này không hình không sắc, nhưng cứng chắc vô cùng, giống như tường đồng vách sắt vậy.
Những tên cường đạo này khi đâm mặt vào thì lập tức gây ra một tiếng động dữ dội, toàn bộ đâm vào thì đều dập đầu chảy máu, họ ôm đầu và không ngừng lăn lộn kêu rên trên mặt đất.
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Ngay khi Tô Tử Mạch giải quyết sạch toàn bộ những tên cường đạo này, cuối cùng người nữ tử đó cũng đến trước mặt Tô Tử Mạch.
Ban đầu nàng ấy gặp chuyện bất bình nên muốn ra tay nghĩa hiệp cứu giúp Tô Tử Mạch, nhưng sau khi đến gần, nàng ấy mới phát hiện rằng những tên cường đạo này đã bị đánh ngã trên mặt đất, nhếch nhác không tả được, ngược lại khuôn mặt của Tô Tử Mạch lại hoàn toàn bình tĩnh, dáng vẻ không giống như có chuyện vậy.
Tô Tử Mạch nhìn thấy nữ tử này, xem ra nàng ấy cũng tốt bụng đến cứu mình, nàng lập tức mỉm cười với nữ tử đó: “Ta xin nhận tấm lòng của cô nương, nhưng đám người này thực ra không chịu nổi một đòn tấn công, không phiền cô nương nữa.”
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, nữ tử nhất thời tò mò hỏi: “Nhìn đứa trẻ mà cô nương đang bế, hẳn là cô nương vừa mới sinh không lâu, đúng không? Vừa mới sinh em bé lại có thực lực mạnh như vậy, thật sự quá khiến người khác khâm phục rồi, ta là Âu Dương Phương, vẫn chưa thỉnh giáo tên húy của cô nương.”
Nữ tử tên Âu Dương Phương này rất nhiệt tình, chủ động giới thiệu với Tô Tử Mạch, dường như muốn kết giao với Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nhìn thấy Âu Dương Phương này thẳng thắn như thế, tính cách hơi giống với Phượng Dao, Tô Tử Mạch không khỏi mỉm cười nói: “Ta tên Tô Tử Mạch.”
Ngay khi hai người nói tính danh với nhau, cuối cùng nam tử trung niên vừa rồi cũng chạy đến, sau khi nhìn thấy những tên cường đạo đó đang nằm trên đất, ánh mắt nam tử nhìn Tô Tử Mạch mang theo một tia đề phòng.
“Tiểu thư, xem ra những tên cường đạo này đã được giải quyết rồi, vậy chúng ta cũng nên tiếp tục lên đường thôi.”
Âu Dương Phương nghe vậy, cau mày nói: “Mã tướng quân quản gia, ngươi không nhìn thấy bổn tiểu thư đang nói chuyện với vị cô nương này sao? Bây giờ ngươi dẫn gia đinh đi xử lý những tên cường đạo này đi, bổn tiểu thư và Tô cô nương mới gặp đã thân, đang muốn nói chuyện vui vẻ, ngươi đừng làm phiền.”
Khi nam tử trung niên nghe thấy lời này thì nhất thời không nói nên lời, nhưng ông ta cũng biết tính cách của công chúa này, ông ta chỉ có thể dẫn thuộc hạ đi thu dọn sạch những tên cường đạo mất khả năng chiến đấu đó.
Sau khi Tô Tử Mạch nhìn thấy nam tử trung niên và những gia đinh phía sau, trong lòng nàng cũng đại khái đoán được, xem ra lai lịch của vị Âu Dương cô nương này cũng không đơn giản, hình như là tiểu thư của một thế gia vọng tộc.
Nhưng Tô Tử Mạch cũng không suy nghĩ nhiều, nàng kết giao bằng hữu sẽ không để ý đến địa vị gia thế của người khác, điều quan trọng nhất là nhìn xem tính cách nhân phẩm của đối phương, từ điểm này mà nói, Âu Dương Phương khá hợp gu với Tô Tử Mạch.
Sau khi đuổi hết toàn bộ thuộc hạ đi, Âu Dương Phương cười nói với Tô Tử Mạch: “Tô cô nương, ta thấy cô đang dẫn theo hai đứa trẻ, còn có thêm một người tỷ muội, chẳng lẽ không có người nào khác đi cùng với các người sao?”
Tô Tử Mạch lắc đầu, xem như là trả lời Âu Dương Phương, Âu Dương Phương thấy thế thì sắc mặt đầy lo lắng nói: “Tô cô nương, nơi này gần Đông Hải chính là ranh giới nước Chu Tước và Dạ Lan Quốc, ở vùng lân cận bọn cường đạo thổ phỉ đang rất hống hách lộng hành, mấy người nữ nhân và trẻ nhỏ như các người lên đường như vậy rất nguy hiểm, Tô cô nương, tại sao tướng công của cô nương cũng mặc kệ vậy? Chẳng lẽ hắn yên tâm để cô nhi quả phụ như các người lên đường như vậy sao?