Mục lục
Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim - Thanh_Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phu nhân, Thi Thanh Nghiên đã đi xa rồi.”

“Hứ, ta biết nàng ta đã đi xa rồi, hiện tại chắc chắn là nàng ta đang rất tức giận đấy.”

Nghe được lời nói của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trong lòng nàng đang thầm cảm thấy sảng khoái vì vừa rồi mình lại chọc giận Thi Thanh Nghiên một lần nữa, một lúc sau, Tô Tử Mạch mới đột nhiên phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống thấy cả người mình đã sắp chui vào trong vòng tay của Dạ Ly Thần luôn rồi.

Sau khi phát hiện ra điều này, Tô Tử Mạch như bị điện giật, nhanh chóng giật bắn cơ thể của mình ra khỏi người Dạ Ly Thần, đồng thời làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngài đừng có hiểu lầm đấy, ban nãy ta vì muốn chọc giận Thi Thanh Nghiên nên mới cố ý làm vậy mà thôi. Ta không có suy nghĩ gì quá mức với ngài đâu.”

Dạ Ly Thần nghe xong liền nở nụ cười ranh mãnh nói: “Phu nhân, việc gì phải xa cách như vậy? Ta và nàng hại tại đã là phu thê danh chính ngôn thuận rồi. Cho dù phu nhân thực sự có chút suy nghĩ quá phận nào với ta, cũng không phải là không thể. Hay là phu nhân nàng đã sợ rồi nên mới không dám đến gần vi phu.”

Ngay khi Dạ Ly Thần nói ra những này, Tô Tử Mạch lập tức nổi giận, Dạ Ly Thần này mới khen hắn được vài câu thì hắn đã lên mặt, được nước lấn tới rồi. Thật là lẽ nào lại như vậy được cơ chứ.


Chỉ thấy Tô Tử Mạch trong lúc tức giận và nôn nóng đã trực tiếp duỗi tay ra tóm lấy phần trước ngực của Dạ Ly Thần, mặc dù Dạ Ly Thần là một nam nhân, nhưng vào cơ bắp cường tráng của hắn khi được tay Tô Tử Mạch chạm vào vẫn có chút xúc giác, trong lúc Tô Tử Mạch không cầm nổi lòng được thậm chí còn cố ý ra sức bóp mạnh hai lần.

Lần này Dạ Ly Thần có chút mất bất ngờ, hắn đường đường là một thần tôn vậy mà lại bị người ta tập kích phần ngực, nhất thời hai người đều quên phản ứng, cứ duy trì tư thế mập mờ đó.

“Phụ thân, phụ thân, hai người đang làm gì vậy?”

Lúc này, Bảo Bảo xuất hiện từ bên cạnh, trong đôi mắt nhỏ bé lộ ra vẻ nghi ngờ to to.

Thấy vậy, Tô Tử Mạch vội vàng rút tay khỏi lồng ngực của Dạ Ly Thần, đồng thời hoảng loạn nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, không phải là con tự đi chơi rồi sao, sao đột nhiên lại chạy về thế?”

“Mẫu thân, con đói bụng rồi, người còn chưa trả lời câu hỏi của con đấy.”

Nhìn thấy vẻ tò mò trên khuôn mặt của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào mới ổn, chẳng lẽ nàng lại nói với Bảo Bảo rằng nàng cảm thấy xúc cảm trên cơ ngực của Dạ Ly Thần tuyệt quá cho nên mới nhịn không được mà sờ nó vài ba cái sao?

Cũng mà là lúc này Dạ Ly Thần lên tiếng nói: “Bảo Bảo, vừa rồi lồng ngực của phụ thân đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Mẫu thân của con chỉ đang giúp phụ thân khám bệnh mà thôi.”

Nghe được lời nói của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, ban nãy phụ thân của con đột nhiên cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu. Con cũng cũng biết là mẫu thân tinh thông y thuật, cho nên ta mới xem thử coi phụ thân của con rốt cuộc là có vấn đề gì hay không.”. Truyện Cổ Đại

Bảo Bảo không mảy may nghi ngờ gì về điều này, gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, vậy mẫu thân mau khám cho phụ thân đi, nếu để bị ốm thì sẽ không tốt đâu.”

Bảo Bảo vừa nói, vừa đồng thời đi thẳng đến bên cạnh Tô Tử Mạch, chủ động nắm lấy tay của Tô Tử Mạch, ấn vào lồng ngực của Dạ Ly Thần một lần nữa.

Thấy vậy, Tô Tử Mạch cũng không tiện từ chối, Bảo Bảo ngây thơ vô tội làm sao có thể suy nghĩ nhiều được như vậy, Tô Tử Mạch cũng chỉ có thể giả về ấn vào lồng ngực Dạ Ly Thần vài cái rồi mới nói: “Được rồi, ban nãy mẫu thân đã xem thử rồi, phụ thân của con không bị gì cả, chỉ là gần đây quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ khỏi thôi.”

Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy, Bảo Bảo liền thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là vậy à, phụ thân à, sau này người phải nghỉ ngơi thật đàng hoàng mới được. Mẫu thân nói rằng phải đi ngủ và ăn uống đúng giờ nếu không sẽ bị ốm đấy.”

Trước sự quan tâm của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần gật đầu cười: “Được rồi, phụ thân nhất định sẽ nghe lời Bảo Bảo.”

Cuối cùng cả hai cũng đã đánh lừa được Bảo Bảo, sau đó Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đưa Bảo Bảo về ăn cơm, đến tối khi Tô Tử Mạch định đưa Bảo Bảo đi nghỉ ngơi thì Bảo Bảo đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới.

“Mẫu thân, người nói xem bây giờ phụ thân đã ngủ chưa?”

Nghe thấy Bảo Bảo hỏi như vậy Tô Tử Mạch liền cau mày lại: “Con hỏi như vậy để làm gì, giờ này chắc là ngài ấy cũng đã ngủ rồi đấy.”

Tô Tử Mạch rất bối rối trước câu hỏi này của Bảo Bảo, trước đây Bảo Bảo chưa bao giờ hỏi như vậy.

Đúng lúc Tô Tử Mạch đang tò mò, Bảo Bảo đột nhiên cau mày nói: “Mẫu thân, không phải hôm nay mẫu thân nói dạo này phụ thân không được nghỉ ngơi đàng hoàng sao? Con muốn gọi phụ thân đến ngủ cùng với chúng ta, chúng ta sẽ canh để phụ thân nghỉ ngơi thật tốt.”

Khi Tô Tử Mạch nghe vậy, nàng lập tức hiểu ra, nàng không thể ngờ rằng những chuyện nàng và Dạ Ly Thần tùy tiện nói lúc ban ngày vậy mà lại bị Bảo Bảo xem là thật rồi.

Có vẻ như Bảo Bảo cũng thực sự rất quan tâm đến phụ thân Dạ Ly Thần của mình, nhất thời trong lòng Tô Tử Mạch cảm thấy an tâm vì sự hiểu chuyện của Bảo Bảo, nhưng cũng có một chút ghen tị.

Nhưng bảo nàng ngủ với Dạ Ly Thần chắc chắn không được rồi, Tô Tử Mạch chỉ có thể qua quýt lấy lệ: “Bảo Bảo, phụ thân của con là người lớn rồi chứ không phải trẻ con nữa, không cần chúng ta ngủ cùng với ngài ấy, ngài ấy nhất định biết cách tự chăm sóc bản thân, con không cần phải lo lắng đâu.”

Bảo Bảo hiển nhiên không hài lòng với lời nói thoái thác của Tô Tử Mạch, cau mày nói: “Mẫu thân, nhưng hôm nay rõ ràng là phụ thân đã nói lồng ngực của phụ thân không thoải mái, nếu người không gọi phụ thân đến ngủ cùng với chúng ta, thì trong lòng con sẽ rất lo lắng, con cũng sẽ không thể ngủ được.”

Nhìn vẻ mặt cau có của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch bây giờ hoàn toàn không nói nên lời, có vẻ như sau này nàng không thể tùy tiện nói dối Bảo Bảo nữa rồi.

Tuy nhiên, lúc này Tô Tử Mạch cũng có thể thấy rằng Bảo Bảo đang rất nghiêm túc, nếu không gọi Dạ Ly Thần đến chỉ sợ rằng đêm nay Bảo Bảo sẽ thực sự không chịu đi ngủ. Giấc ngủ rất quan trọng đối với trẻ con, Tô Tử Mạch không còn cách nào khác chỉ có thể cười bất lực: “Được rồi, vậy con ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đi, bây giờ mẫu thân sẽ đi gọi phụ thân của con đến.”

Tô Tử Mạch nói xong liền đứng dậy rời phòn, đi đến cửa phòng của Dạ Ly Thần, đứng ở ngoài cửa, trong lòng Tô Tử Mạch đột nhiên cảm thấy có chút rối rắm.

Bây giờ đã khuya lắm rồi, nàng mà trực tiếp gõ cửa phòng Dạ Ly Thần liệu có phải là rất không thích hợp sao, nhưng Bảo Bảo lại đang ở trong phòng đợi nàng, nếu nàng không gọi Dạ Ly Thần đến, đêm nay Bảo Bảo chắc chắn sẽ không thể ngủ ngon được.

“Phu nhân, nàng đứng ngoài cửa làm gì vậy, có chuyện gì muốn tìm vi phu sao?”

Ngay khi Tô Tử Mạch đang xoắn xuýt, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Dạ Ly Thần đứng cạnh cửa nhìn Tô Tử Mạch với vẻ mặt suy ngẫm.


Tô Tử Mạch nghe vậy liền nghiến răng: “Không phải là ta tìm ngài, mà là do ban ngày ngài đã nói rằng lồng ngực mình bị khó chịu dó không được nghỉ ngơi tốt, nên vừa rồi Bảo Bảo sống chết không chịu ngủ. Nhất quyết phải gọi ngài đến, muốn nhìn ngài ngủ rồi nó mới chịu đi ngủ, nên ngài đi cũng với ta một chuyến đi.”


Dạ Ly Thần nghe đến đấy, không nhịn được cười: “Hóa ra là như vậy, Bảo Bảo thực sự là một đứa con trai ngoan của vi phu, nhưng phu nhân à, chẳng lẽ nàng không có gì để nói với vi phu sao?”


“Ta có gì để nói với ngài chứ, nếu không phải vì Bảo Bảo, ta chẳng thèm muộn như vậy rồi mà còn qua đấy tìm ngài, rốt cuộc là ngài có đi hay không?”


Lúc này Tô Tử Mạch cố ý giả vờ mất kiên nhẫn, Dạ Ly Thần thấy vậy liền cười nhạt: “Phu nhân, nàng không cần phải nóng lòng như vậy, bây giờ chúng ta sẽ đến đó là được, đừng để Bảo Bảo đợi lâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK